Nhìn thấy Dương Phàm lấy thẻ Long Phượng Chí Tôn ra, thái độ của người phụ nữ xinh đẹp lập tức trở nên cung kính.
Là một nhân viên kỳ cựu của thương hội Thuận Thái, đương nhiên cô ta biết sức nặng của thẻ Long Phượng Chí Tôn.
Dương Phàm cũng không tính toán với cô ta, dù sao trong tình huống đó thì ai cũng sẽ lựa chọn đứng về phía đối lập với hắn.
Đó chính là bàn tay vô hình trên thị trường, là sức mạnh của vốn liếng.
Không phải phẩm chất lãnh đạo của thương hội Thuận Thái không tốt, con người là như vậy, chỉ cần có chút quyền lực trong tay thì luôn muốn làm mọi việc đề gây khó khăn cho người khác.
Ai cũng chỉ trích quan chức th@m nhũng, nhưng người người nhà nhà đều muốn trở thành quan chức th@m nhũng.
Trước đây hắn từng thấy một nhân viên bảo vệ kiêu căng chặn một chiếc xe chở tiền mặt lại, nói rằng không có xe nào được phép vào nếu không có thẻ ra vào.
Phải đến khi một khẩu súng xuất hiện từ cửa sổ xe chở tiền, nhân viên bảo vệ mới vội vàng nhường đường.
Đường Ngữ Yên định thanh toán tiền nhưng người phụ nữ xinh đẹp không dám nhận, còn rất lịch sự mời hai người rời khỏi cửa hàng.
Còn tặng cho Dương Phàm một túi tổ yến thượng hạng.
Nhìn thấy nhóm người Dương Phàm rời đi, lúc này cô ta mớỉ giơ tay lau mồ hôi lạnh trên trán.
“Cái thẻ này thực sự có thể tiêu xài thoải mái tại Lam Hải Ưu Tuyển à? Cho tôi mượn dùng vài ngày được không?”
Vừa đi được vài bước, Đường Ngữ Yên vừa vuốt v e thẻ Long Phượng Chí Tôn của Dương Phàm vừa tinh nghịch hỏi.
Dương Phàm đương nhiên biết cô đang suy nghĩ gì, bèn giơ tay lấy tấm thẻ cất đỉ.
“Cô là thư ký của tổng giám đốc tập đoàn Hồng Hạo, tôi nợ lương của cô à, ăn uống miễn phí có đáng xấu hổ không?”
Dương Phàm tức giận nói.
Đường Ngữ Yên bĩu môi, có chút bất mãn nói: “Tôi còn chưa nhận được lương đâu, ngoài ra, chỗ đó chỉ tiêu cao lắm, ngay cả khi có lương cũng không nên tiêu sài xa xỉ như vậy chứ.”
Nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của cô, Dương Phàm mỉm cười nói: “Tôi sẽ quay lại nạp thẻ tiêu dùng trị giá 1 triệu cho cô, lần sau cô muốn ăn hải sản thì cứ đến đó.”
“Hiếm thấy một ông chủ quan tâm đ ến nhân viên của mình như tôi phải không?”
Đường Ngữ Yên chớp chớp mắt, ngạc nhiên hỏi: “Thật sao? Cảm ơn anh Phàm.”
Đôi mắt cô tràn đầy niềm vui, như thể cô nhìn thấy những con cua được đặt trước mặt mình, có thể tự do chọn lựa.
Dương Phàm nhìn Đường Ngữ Yên từ trên xuống dưới, đúng là một cô gái thích ăn uống, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn như vậy sao có thể chứa được nhiều đồ ăn thế chú?
Hắn