Lúc này, Lý Thi Thi đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, nói: "Tôi biết một người y thuật giỏi hơn tôi, tôi có thể để hắn thử."
Tiến sĩ Cát ồ lên, cũng nói theo: "Tôi cũng đã từng thấy một chàng trai trẻ có kiến thức y học vượt xa tầm hiểu biết của tôi, có lẽ cậu ta sẽ có cách."
Anh em nhà họ Dương nghe vậy thì vui mừng khôn xiết, nhưng đột nhiên khuôn mặt của bọn họ lại trở nên đau buồn.
"Tôi sợ cha tôi sẽ không thể cầm cự được đến khi cậu ta đến." Dương Thanh Lục nói.
"Tới kịp, cậu ta ở Giang Thành."
Vẻ mặt Lý Thi Thỉ vui vẻ, lấy điện thoại di động ra gọi điện.
Lúc này cả hội trường đều im lặng, đúng lúc đó điện thoại di động của Dương Phàm reo lên.
Những người đứng xung quanh hắn đều sửng sốt, sao lại trùng hợp như vậy?
Dương Phàm trực tiếp ấn nút từ chối, chậm rãi đi về phía trước, cười nói: "Người các người đang nói có phải là tôi không?"
Lý Thi Thi vui mừng, bước tới nói: "Dương Thanh...Dương Phàm, cậu mau xem chú Dương thế nào đi"
Lần trước ở nhà thị trưởng, Dương Phàm đã dạy cho cô ấy một bài học, tuy ngoài miệng không phục nhưng trong lòng đã nhận thua từ lâu rồi.
Tiến sĩ Cát cũng rất ngạc nhiên: "Thì ra cậu Dương cũng ở đây, như vậy thì tốt quá."
Ông ta tràn đầy kỳ vọng đối với Dương Phàm, hy vọng có thể nhìn thấy kỳ tích xuất hiện, để ông ta được mở mang tầm mắt lần nữa.
Anh em nhà họ Dương nhìn thấy Dương Phàm đều sửng sốt, bọn họ không bao giờ ngờ người này thực sự là một bác sĩ, ngay cả Lý Thi Thi và tiến sĩ Cát đều cảm thấy thua kém hắn.
Dương Phàm mỉm cười gật đầu chào Tiến sĩ Cát, xem như chào hỏi.
Sau đó hắn đến trước mặt Lý Thi Thi nói: "Cô kêu tôi trị thì tôi phải trị à?"
Vốn dĩ Dương Phàm đã nhìn ra Dương Vệ Quốc bị người ta hạ cổ, có quan hệ mật thiết, đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Chỉ là hắn không có ấn tượng tốt với Lý Thi Thi, cố ý muốn cãi cọ với cô ấy vài câu.
Người phụ nữ này tuy rất xinh đẹp nhưng lại quá kiêu ngạo nên Dương Phàm rất phản cảm đối với cô ấy.
Lý Thi Thi vội vàng nói: "Dương Phàm, anh nhất định phải cứu chú ấy, chú ấy là...".
Nói đến đây, Lý Thi Thi suy nghĩ một chút, đổi giọng nói: "Chú ấy là người tốt."
Dương Uyển Ngọc vừa lo lắng vừa xấu hổ, trong lòng thầm trách mình quá hấp tấp, vì vậy không biết nên nói gì.
Dương Thanh Lục bước đến trước mặt Dương Phàm, lễ phép nói: "Thưa