Bàn tay máu này là do sức mạnh của khí huyết sát ngưng tụ mà thành, nó cô đặc hơn những bóng huyết sát đã gặp trước đây, sức mạnh cũng khủng khiếp hơn.
Dương Ân đối diện với bàn tay máu này, gần như khó có chỗ dư thừa để phản kháng nên đã bị bắt lại. Sức mạnh khủng khiếp đó khiến Dương Ân cảm thấy cực kỳ khó thở, gần như thân thể sắp bị bóp nổ tung.
“Ân đệ!”, Vạn Lam Hinh lo lắng kêu lên.
Thái Thượng Cửu Huyền quyết vận hành cực nhanh, tốc độ nuốt nhả của đan điền trung tâm thật đáng kinh ngạc. Sức mạnh của bàn tay máu tụ ảnh bị nuốt vào cơ thể, nhanh chóng suy yếu, khiến áp lực gây ra cho Dương Ân cũng giảm đi rất nhiều.
“Cút đi!”, Dương Ân gào lên, hai tay vùng vẫy, thoát ra khỏi bàn tay máu.
Nếu Triệu Trường Đao đã chết mà nhìn thấy cảnh này thì không biết sẽ ngưỡng mộ đến mức nào.
Một võ binh đỉnh cấp có thể làm được việc mà kẻ cấp tướng cao cấp không làm nổi.
Vạn Lam Hinh nhìn thấy cảnh này thì trái tim vọt lên trên cổ họng dần hạ xuống, có thể nhận ra được, cô ta quan tâm đến sống chết của Dương Ân đến thế nào.
Dương Ân sải bước về phía trước, nhìn thấy trường đao cắm trên mặt đất. Lưỡi đao trơn bóng lóe lên ánh sáng sắc lạnh, vô cùng chói mắt. Hắn không cần suy nghĩ rút trường đao ra, âm thanh sắc bén vang lên khiến hắn không kìm được mà tán thưởng: “Thật sự là một cây đao tốt!”
Cây đao này chính là Đao răng hổ, là di vật của Triệu Trường Đao, lấy răng của hổ tướng, sau đó kết hợp với nhiều loại nguyên liệu cao cấp mà luyện thành, vô cùng sắc bén, vết thương do nó tạo ra cũng rất khó lành.
Dương Ân không có tâm trạng tán thưởng cây Đao răng hổ này, vì lại có hai bàn tay huyết sát đánh tới.
Dương Ân không kịp đề phòng, bị bàn tay kia đánh ngã vào đống xương, cả người như muốn rã rời, nôn thốc nôn tháo ra máu tươi.
Nếu không phải là hắn có khả năng miễn dịch nhất định với khí huyết sát, thì hai bàn tay đó đã đánh hắn thành cám.
Dương Ân thầm mắng: “Chết tiệt, những khí huyết sát này chắc chắn là có người khống chế, nếu không tại sao lại vô cớ tấn công chứ. Ta nhất định phải hấp thu toàn bộ khí huyết sát này, khiến kẻ đó mất hết sức lực”.
Dương Ân dứt khoát mở đan điền trung tâm của mình, điên cuồng hấp thu luồng khí huyết sát nồng đậm.
Ngàn lỗ trên đan điền trung tâm tranh nhau cắn nuốt. Mỗi lỗ chân lông đều đóng mở, vô số khí huyết sát không ngừng bị hút vào. Luồng khí huyết sát đó quá nhiều, đan điền trung tâm nhất thời khó mà tiêu hóa hết nên nó đọng lại ngoài thân thể