Toàn thân Chu Thanh đang toát ra sức mạnh, giữa cặp móng vuốt của ả đang tung ra từng tia sáng như một con nhền nhện đang giăng tơ kết thành mạng nhện, bao phủ lấy Dương Ân, quấn quanh người hắn, nhốt vào bên trong, xé nát cơ thể, xoắn nát xương cốt của hắn.
Đầu Báo thì khí thế hừng hực, dùng cả miệng và móng vuốt, cái đầu báo của y được phóng to khổng lồ tựa như muốn nuốt cả mặt trăng.
Một luồng sức mạnh bạo phát ra, cặp móng vuốt thì như muốn xé toạc bầu trời.
Thân ảnh của Sâu Rượu biến hóa huyền ảo ra bốn cái bóng, mỗi cái bóng đều xiêu xiêu vẹo vẹo, tung ra những đòn Túy quyền khác nhau, mỗi một quyền đều vô cùng xảo trá, tung ra đòn chí mạng nhắm vào những chỗ hiểm của Dương Ân.
Sau khi ba đợt sức mạnh này cùng chồng lên nhau, tạo ra sức mạnh hủy diệt thì càng đáng kinh ngạc hơn.
Bất kể là vị vương giả nào đến đây thì đều phải né tránh những đòn tấn công của bọn chúng, không dám khiêu chiến với đối phương.
Dương Ân nâng một chân lên tựa như lưỡi liềm chẻ dọc xuống, hết chân này lại đến chân kia, cứ thế tung ra liên hoàn cước.
Dường như hai chân đang tạo ra sức mạnh của một cơn bão táp, đồng thời đối phó với thực lực của ba đại vương giả cao cấp này.
Lại một âm thanh long trời lở đất khác vang lên, cây cối trên ngọn núi bên dưới đều đổ rạp xuống, hơn nữa còn bị nổ tung thành bột vụn.
Aaa!
Chu Thanh bị Dương Ân đá gãy một cánh tay, gương mặt bị hủy dung càng lộ ra vẻ thêm hoảng sợ và khó chịu.
Đầu Báo đầu còn thảm hơn, đầu của y bị Dương Ân đá nứt ngay tại chỗ, máu tươi không ngừng trào ra.
Sâu Rượu cũng không khá hơn là bao, y bị Dương Ân đạp trúng phần bụng, thân hình nặng nề ngã xuống đất khiến mặt đất lún thành hố sâu, sống chết không rõ.
Ba đại vương giả cao cấp hiển nhiên đều không chịu nổi một đòn của Dương Ân.
Dưới sự dồn ép của ba đại vương giả cấp cao này, việc sử dụng chân phong thần của Dương Ân trở nên càng linh hoạt hơn.
Hắn mong có thể dung nhập thêm nhiều bí pháp chân hơn, tiếp tục tăng cường lực chân của mình.
Dương Ân vẫn chưa kịp đắc ý thì đã cảm ứng được có một nguy cơ vô hình sắp ập đến, một đống gì đó ghê tởm từ trên trời rơi xuống, hắn không chút nghĩ ngợi mà lập tức giơ chân đá một cước, muốn đá hủy đi đống này đi.
Đống đó tan ra ngay lập tức, hóa thành nọc độc giội xuống người hắn, cho dù hắn có huyền chiến giáp phòng ngự cũng vẫn bị ăn mòn.
Oa oa!
Một âm thanh cổ quái vang lên, khiến người nghe nổi hết da gà.
Dương Ân điều động sức mạnh của bản thân để ngăn chặn nọc độc bá đạo này, nhưng nhất thời, da thịt hắn vẫn cảm thấy ngứa ngáy khó cản, đây là một loại độc khá đáng sợ.
Nếu đổi lại là người khác, một khi dính phải nọc độc này sợ là sẽ ngỏm củ tỏi chắc rồi.
Vì đây là nọc độc của loài cóc trứ danh, cũng có nghĩa là đệ nhất bảng Độc Thủ - Cóc Độc đã đến rồi.
“Ôi cha, ba người các ngươi liên thủ mà cũng không giết được tên tiểu tử này, đúng là phế vật vô dụng!”, một giọng nói vang lên lúc có lúc không.
Chu Thanh, Đầu Báo và Sâu Rượu nghe thấy âm thanh này thì đều không dám phản bác một tiếng nào, nhao nhao trốn chạy xa chừng nào hay chừng đó.
Bọn chúng đã bị thương không nhẹ, đã không còn đủ sức để mà chiến đấu nữa.
“Cóc Độc, hi vọng ngươi có thể giết được hắn!”, Chu Thanh nói một cách yếu ớt.
Ả đã bị gãy một cánh tay, vô cùng căm hận đối với Dương Ân.
Đầu Báo thì không nói nên lời, đầu chảy quá nhiều máu, cho dù y có ăn đan dược trị thương kịp thời nhưng vết thương cũng khó mà lành lại được ngay lập tức, thậm chí còn có nguy cơ chết vì mất máu quá nhiều.
Sâu Rượu đã không dám say nữa, y vừa lăn vừa bò rời khỏi chiến trường này,