Khi cả nhà Dương Ân vừa ăn được nửa bữa, thì một thánh chỉ khác của triều đình lại được mang tới Túy Tiên Lâu.
“Dương Ân mau ra tiếp chỉ”, lần này không còn công công đến tuyên chỉ nữa, mà Mạnh Hà Lương đã được phái tới.
Mạnh Hà Lương đã trở thành tâm phúc của hoàng thượng, thực lực đạt đến cảnh giới vương giả, giọng nói vô cùng khí thế, truyền khắp Túy Tiên Lâu, chỗ nào cũng có thể nghe được rõ ràng.
Dương Trấn Nam và Mạnh Hà Lương đã từng kết nghĩa huynh đệ, cho nên ông ấy rất quen thuộc với giọng nói của Mạnh Hà Lương, ông ấy liền đặt đũa xuống và nói: "Là Mạnh lão đệ".
Dương Ân bình tĩnh nói với cha mình: "Cha, không cần phải để ý đến ông ta, muốn ăn một bữa ngon cũng không được, thật sự là phiền quá".
Sau đó, hắn liền đứng lên, chuẩn bị đi ra ngoài đuổi Mạnh Hà Lương đi.
"Thánh chỉ không thể không nhận, Ân nhi, con đừng nên bốc đồng", Tô Nhu Mai có chút lo lắng nói.
“Mẹ, mẹ đừng lo lắng, con biết phải làm sao”, Dương Ân vỗ vỗ mu bàn tay của mẹ mình rồi bước ra ngoài.
Dương Ân bước ra ngoài tửu lầu, nhìn thấy nét mặt của Mạnh Hà Lương rất kinh ngạc, ông ta cũng rất khiếp sợ căn cơ phía sau của Túy Tiên Lâu.
Thánh chỉ đến, nơi nào cũng phải quỳ xuống nghênh tiếp, thế mà Túy Tiên Lâu còn dám cản ông ta ở bên ngoài, nhất định chỉ có giới siêu phàm mới có được khí phách này.
Mạnh Hà Lương vừa nhìn thấy Dương Ân liền vội vàng nói: "Dương Ân, mau tiếp chỉ đi".
Giọng điệu của ông ta vậy mà lại có chút khẩn cầu, ông ta thật sự không muốn Dương Ân kháng chỉ lần nữa, chuyện đó khiến cho ông ta rất khó xử.
Dương Ân đáp lời: "Thật không muốn để cho người ta ăn cơm ngon miệng mà".
"Dương Ân, đừng như vậy", Mạnh Hà Lương nói với vẻ bực bội.
"Ta đã nói rồi, các người mới là đừng như vậy nữa, ông cứ trở về nói với hoàng thượng, ba ngày sau Dương Ân chắc chắn sẽ vào cung, đừng có mà thúc giục mãi, thật phiền quá", Dương Ân ngoáy lỗ tai nói.
Đám người bên ngoài tửu lầu nhìn thấy bộ dáng của hắn và thái độ của hắn thì ai cũng đều kinh sợ.
Hắn không chỉ kháng chỉ, mà còn xem chuyện đó như là chuyện đương nhiên, không xem thánh chỉ ra gì, đây chính là tội bất kính đối với đương kim thiên tử!
“Dương Ân, ngươi có biết về số phận của Tiết Quý không?”, Mạnh Hà Lương không thể nói chuyện bình thường với Dương Ân được nữa, chỉ có thể dùng lời đe dọa.
Dương Ân sửng sốt một chút, sau đó nét mặt liền trở nên lạnh lùng, chỉ nhàn nhạt nói: "Ta là Dương Ân, không phải Tiết Quý!"
Sau khi nói xong, hắn cũng không phí lời với Mạnh Hà Lương nữa, quay người trở lại phòng ăn.
Mạnh Hà Lương nhìn theo bóng lưng của Dương Ân, khẽ thở dài, chỉ có thể rời đi.
Ở vương thành không ai là không biết về cái chết của Tiết Quý, chỉ có điều đã có lệnh cấm, chuyện xảy ra ngày hôm đó không ai được phép lan truyền, người nào trái lệnh đều sẽ bị chém đầu.
Dương Ân vừa trở về, không biết Tiết Quý chết như thế nào, nhưng hắn không cần nghĩ cũng biết Tiết Quý sẽ không bao giờ có kết cục tốt đẹp một khi ông quay trở về đây.
Mạnh Hà Lương đã nói như vậy, cũng đủ cho thấy vị ở trong hoàng cung kia đã sớm không còn nhịn được nữa.
Nhưng cũng chẳng sao, hắn vẫn không hề sợ hãi.
Trước kia Tiết Quý là một trong mười vương giả hàng đầu, tuy Dương Ân không phải là một trong mười vương giả hàng đầu, nhưng hắn không sợ bất kỳ một người nào trong số họ, huống