Sau khi hoàng thượng lên tiếng, bầu không khí chìm vào im lặng đến mức còn có thể nghe rõ tiếng kim rơi, ánh mắt của văn võ bá quan một lần nữa đồng loạt hướng về phía Dương Ân, bọn họ cũng muốn nhìn thử một chút, xem Dương Ân có dám kháng chỉ trước mặt mọi người không.
Dương Ân không phải kẻ ngu xuẩn, ngược lại rất thông minh, bằng không làm sao hắn có thể nghĩ tới chuyện một mình đi đến Man tộc để thương lượng với người Man? Từ trong lời nói của Phúc An Vương, hắn đã biết được ông ta đang định dùng chiêu lấy lui làm tiến.
Một khi hắn chấp nhận làm phò mã, ân oán của hắn với Phúc An Vương sẽ bị xóa sạch, không còn ràng buộc gì nữa, còn nếu như hắn không đồng ý, thì hắn sẽ đổ máu tại chỗ.
Chỉ là một thủ đoạn nhỏ mà cũng muốn khiến cho hắn khuất phục hay sao?
Lần này, Dương Ân đã chuẩn bị sẵn nhiều biện pháp đối phó, hắn lại đáp không chút do dự: "Dương Ân không muốn".
Khi hắn vừa dứt lời, thì hoàng thượng đã ra lệnh: "Kéo tên phản tặc này xuống chém cho ta".
Trong nháy mắt, có một cỗ khí tức cường đại ngay lập tức tràn ngập bên trong đại điện, đây cũng không phải là khí tức của vương giả thông thường, mà là khí tức của cao thủ cảnh giới Thiên Ngư thứ thiệt, chính là loại khí tức của lão công công toát ra khi đánh chết Tiết Quý lúc trước.
Lúc này, Dương Ân mới lớn tiếng nói: "Hoàng thượng chờ một chút, Dương Ân còn có chuyện muốn nói".
“Ngươi không cần bao biện nữa”, hoàng thượng lạnh lùng nói.
Ngay lúc lão công công chuẩn bị ra tay, thì một luồng khí tức lạnh như băng đã ngay lập tức khóa chặt trên người khiến lão ta run rẩy nói: "Là vị cao nhân nào dám xông vào hoàng điện Đại Hạ ta?"
Khí tức lạnh như băng đó rõ ràng còn mạnh hơn của lão công công, không chỉ lão ta cảm nhận được mà ngay cả các quan viên trong đại điện cũng cảm thấy ớn lạnh, cơ thể co quắp lại, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi.
Đây là hoàng cung Đại Hạ, cao thủ nhiều như mây, vậy mà trong bóng tối có cường giả ẩn nấp, ngay cả lão công công và bọn họ cũng không phát hiện ra sự tồn tại của đối phương, điều này đã cho thấy thực lực của đối phương đáng sợ đến mức nào.
Hoàng thượng ngồi trên cao cũng tái nhợt, tuy thực lực của ông ta không thề yếu, đã đạt tới cảnh giới vương giả cao cấp, nhưng khi đối mặt với khí tức băng giá cực độ này thì ông ta cũng không thể phản kháng, đây rõ ràng là khí tức của một cường giả thiên giới.
“Không cần manh động, lần này ta tới đây chỉ muốn cùng hoàng thượng lý luận thôi”, Dương Ân thâm ý nói.
Dương Ân nói ra câu đó để khẳng định chắc chắn rằng cao thủ siêu cấp kia chính là người của hắn.
Chuyện lần này đã khiến cho văn võ bá quan khiếp sợ, Tống tướng quát lớn: "Dương Ân, ngươi thật muốn tạo phản!"
La Công Minh cũng nói: "Dương Ân, Dương gia các người đời đời trung lương, đừng làm chuyện ngu ngốc".
Không ai ngờ được Dương Ân lại mang theo một cao thủ thiên giới tới đây, nếu đối phương toàn lực ra tay giết đương kim hoàng thượng thì sẽ rất phiền toái.
"Các người suy nghĩ nhiều quá, nếu như ta muốn tạo phản thì còn đứng ở chỗ này nói phải trái cùng hoàng thượng sao, không sai, ta đã kháng chỉ, nhưng ta có thể dùng phương