Tuyệt Thế Võ Thần

Ta Muốn Báo Thù


trước sau



Dược Vương các được xây dựng trên một vùng đất lành gần sông dựa núi nằm ở phía đông thành, đã hình thành nên một cảnh sắc của trung tâm Vương thành, hầu hết những người sống ở đây đều là luyện dược sư cùng với người hầu đi theo của luyện dược sư.

Cảnh vật chung quanh nơi này tao nhã, linh khí đất trời nồng đậm, so với vùng phúc địa của Hoàng cung chỉ hơn chứ không kém.

Dược Linh Vũ trở về Dược Vương các, đang ngồi trên chiếc ghế dài Phi Hạc mềm mại của mình, y không trở về phía đại điện mà trực tiếp xông vào cấm địa trong Dược Vương các - nơi bế quan của phụ thân mình.

Nơi này nằm ở phía sau núi, giữa sườn núi có đào một động phủ, trước động phủ là cửa sắt dày nặng, có hộ vệ cấp vương canh giữ ở đây.

Dược Linh Vũ vừa đặt chân đến thì lập tức có bốn luồng khí tức của bậc vương giả đè ép lên người y.

Dược Linh Vũ lên tiếng nói: “Là ta!”
Đám vương giả kia nhìn thấy là Dược Linh Vũ liền thu hồi lại tất cả khí tức kia.


Dược Linh Vũ đến trước cánh cổng sắt dày kia khẽ nói: “Cha, hài nhi xin cầu kiến!”
Nói xong, y vẫn tiếp tục khom người, nhưng hồi lâu, phía bên trong cửa sắt không hề có tiếng đáp lại, y vẫn không dám đứng thẳng người.

Chừng một khắc sau, một giọng nói mới truyền ra từ bên trong: “Có chuyện gì?”
Kèm theo giọng nói này là một luồng khí thế cuồng bạo vô song từ trong trong cánh cổng sắt mạnh mẽ phóng ra, ép Dược Linh Vũ đến nỗi y có chút thở không ra hơi.

“Trong Vương thành xuất hiện một thiên dược sư tên là Dương Ân, sau khi hài nhi tỷ thí với hắn thì đã bại hoàn toàn dưới tay đối phương”, Dược Linh Vũ bẩm báo.

“Thiên dược sư Dương Ân? Là lão quái vật tới từ đâu?”, người ở phía trong cửa sắt hỏi.

“Không phải lão quái vật! Đối phương chẳng qua chỉ là một thiếu niên chưa đầy hai mươi tuổi mà thôi”.

“Vậy hắn là Thiên Kiêu tới từ giới siêu phàm sao?”
“Cũng không phải, là người của Dương gia!”, Dược Linh Vũ đáp rồi báo cáo lại mọi thứ mà y biết cho cha mình.

“Người của Dương gia trước giờ đều không an phận, tạm thời đừng manh động! Đợi ta xuất quan rồi sẽ gửi lời mời chào hắn!”, người phía sau cánh cổng sắt nói.

“Chỉ sợ hắn sẽ không tiếp nhận sự chiêu dụ của chúng ta”.

“Không tiếp nhận thì sẽ cho người làm thịt hắn!”
...!
Trong Hoàng cung, văn võ bá quan đều đã về nhà hết, không khí cũng yên tĩnh trở lại nhưng tin tức về Dương Ân lại lan nhanh như vũ bão.


Danh tiếng của Dương Ân đã định trước là sẽ lại được nâng lên một tầm cao mới, trở thành sự tồn tại rất được mong đợi trong Vương thành.

Lúc này, Dương Ân chưa trở về nhà mà bị Hoàng thượng triệu đến sau điện để nói chuyện.

Trên sân, chỉ có Hoàng thượng và Dương Ân.

Hoàng thượng hỏi Dương Ân: “Thiên sư hay Hầu tước, ngươi còn có yêu cầu gì, cứ việc nói! Ở đây cũng không có ai khác, trẫm cũng muốn nghe thử tiếng lòng của ngươi”.

Đây là lần đầu tiên Hoàng thượng thẳng thắn đối mặt với Dương Ân, ông ta đã nhận thức được là Dương Ân đã rất mạnh, không thể đối đãi với hắn như trước được nữa.

“Hoàng thượng, người đã ban thưởng cho thần nhiều như vậy, sao thần dám có yêu cầu xa vời gì nữa ạ!”, Dương Ân khách khí đáp.

.

Đam Mỹ H Văn
“Có phải ngươi vẫn đang thăm dò trẫm không? Trẫm có thể tha thứ chuyện ngươi kháng chỉ, thì cũng có thể thứ cho một vài yêu cầu ngươi đề xuất, miễn là ngươi đừng khiến trẫm quá khó xử”, Hoàng thượng nói một cách rất dứt khoát.

“Là lỗi của vi thần, xin Hoàng thượng lượng thứ!”, Dương Ân đáp, dừng lại một lúc hắn lại nói: “Vi thần thực sự có thể đưa ra thêm yêu cầu sao?”
“Trẫm đã nói đủ rõ ràng rồi”, Hoàng thượng trầm giọng nói.

“Vậy vi thần muốn có quyền sử dụng các loại thảo dược trong Dược Khố!”, Dương Ân nói.

“Ha ha, trẫm phong ngươi làm dược tế ti Vinh Diệu cũng mang ý nghĩa rằng ngươi có quyền xử trí dược liệu trong Dược Khố, ngươi vẫn chưa thẳng thắn nói thật với trẫm!”, Hoàng thượng thở dài cười khẽ, dừng lại một chút ông ta lại nói: “Ban đầu ngươi mạnh mẽ trở về từ biên ải nhưng lại kìm nén một cỗ oán khí rất lớn trong lòng, trẫm không tin ngươi đã quên hết mọi chuyện”.

Ánh mắt Dương Ân lóe lên một cái: “Vậy vi thần xin cả gan nói, thần muốn báo thù, không biết Hoàng thượng có cho phép hay không?”

Hoàng thượng đứng dậy, chắp hai tay sau lưng: “Dương gia các ngươi một lòng trung thành, trong chuyện năm đó, trẫm cũng có lỗi, ngươi không thể bỏ qua được không?”
“Hoàng thượng có điều không biết, thần từng bị đánh thành tàn phế, nếu như không phải may mắn được sư tôn thần nhìn trúng, tái tạo lại đan điền, truyền dạy phương pháp tu luyện thì sợ rằng thần đã chết trong sơn ngục rồi, người nhà của thần cũng sẽ không có kết cục gì tốt đẹp, người đời thường nói “Vua muốn thần chết, thần không thể không chết”, nhưng chuyện Dương gia thần bị tịch thu không phải là lỗi của Hoàng thượng.

Hoàng thượng chẳng qua chỉ là bị tiểu nhân lừa gạt, để cho tiểu nhân đạt được ý đồ, giờ Dương Ân may mắn trở về lại Vương thành, cũng không có dã tâm gì lớn, chỉ muốn được trút mối hận này, vẫn mong Hoàng thượng cho phép!”, Dương Ân nói một cách nghiêm túc.

“Ngươi muốn thế nào mới có thể trút hết mối hận này?”, Hoàng thượng lại hỏi.

“Thần cũng không phải là người tàn nhẫn đuổi cùng giết tận, chỉ cần kẻ hãm hại thần, nhận được sự trừng phạt thích đáng với những gì chúng đã gây ra là được”, Dương Ân bình tĩnh nói.

“Nếu chúng không chịu thì sao?”
“Nếu như không chịu, vậy thần chỉ có thể đích thân trừng phạt thôi!”
“Chuyện này để trẫm suy nghĩ một chút để đưa ra một giải pháp mà mọi người đều hài lòng”, Hoàng thượng đã biết điểm mấu chốt của Dương Ân nên không tiếp tục dây dưa nữa, ông ta chuyển chủ đề, nói: “Tiếp theo ngươi có dự định gì?”
“Sao Hoàng thượng lại hỏi như vậy?”, Dương Ân hỏi ngược lại.

“Ngươi đã có sư phụ rồi, sư phụ ngươi không định dẫn ngươi đến một giới khác để phát triển sao?”, Hoàng thượng hỏi.

Thực ra, trong lòng ông ta cũng đang lo lắng, một khi Dương Ân đạt được thành tựu, liệu rằng hắn có trở thành một Dược Vương các khác không.

Dương Ân thông minh đến mức có thể cảm nhận được suy nghĩ của Hoàng thượng, hắn cười nói: “Vương thành hiện tại cũng không tệ lắm, nếu có cơ hội, thần vẫn muốn thử làm võ trạng nguyên một lần, Dương gia thần trước đã có một bị văn trạng nguyên, giờ lại có một vị võ trạng nguyên, vậy thì chính là “Văn Võ” song toàn, cha mẹ thần cũng sẽ cảm thấy vui mừng”..



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện