Một đêm chậm rãi trôi qua.
Trên bãi cỏ này dường như mặt trời không thể chiếu tới, bầu không khí hết sức u ám, thỉnh thoảng lại có từng trận gió thổi qua, không hề giống gió mát mùa hè mà lại giống y hệt gió lạnh mùa đông, sự giá lạnh khiến cho cỏ cây bên dưới tựa hồ như cũng co rúm lại.
Sau một đêm điều tức chữa trị, thân thể của Dương Ân bây giờ đã có thể vận hành các nguồn năng lượng một cách thông suốt, tuy rằng vết thương bên ngoài trông vẫn còn rất kinh khủng, nhưng trên thực tế phần lớn nội thương của hắn đều đã được chữa trị hơn phân nửa, chỉ cần những nguồn năng lượng bên trong cơ thể của hắn có thể tiếp tục được vận hành thông suốt thì hắn sẽ hồi phục hoàn toàn.
Dương Ân vẫn nhắm mắt âm thầm điều tức chữa trị vết thương, hiện tại hắn đang cố gắng hết sức để nối lại xương cốt, xương cốt phải lành lại thì hắn mới có thể đứng lên được.
Lúc này, thiếu nữ ni cô Thanh Tĩnh đang ngồi canh chừng hắn bỗng nhẹ nhàng nói: "Ta phải đi rồi".
Vẻ mặt của nàng ta trông vô cùng áy náy bởi vì nàng ta không thể nào chăm sóc cho Dương Ân khốn khổ được nữa.
Dương Ân mở mắt ra hỏi: "Trước khi cô đi thì ta có thể hỏi cô ba câu được không?"
"Ừm, ngươi hỏi đi", Thanh Tĩnh liên tục gật đầu nói.
"Ta đã ngất đi bao nhiêu ngày rồi?"
"Từ lúc ta cứu ngươi thì cũng khoảng bảy ngày trôi qua rồi".
"Đây là đâu?"
"Ngươi không biết đây là đâu sao? Nơi đây là khe nứt không gian, nơi các đệ tử trẻ tuổi của hàng loạt môn phái đến tranh đoạt vị trí trên bảng Thiên Vương".
"Tên cô là gì?"
"À...!ta...!pháp danh của ta là Thanh Tĩnh", Thanh Tĩnh hiển nhiên không ngờ Dương Ân lại đột ngột hỏi tên mình khiến cho nàng ta không kịp chuẩn bị.
"Ừm, Thanh Tĩnh, ta sẽ nhớ kỹ cái tên này.
Cô đi đi", Dương Ân nhẹ nhàng nói.
"Thật sự xin lỗi ngươi", Thanh Tĩnh gật đầu chào Dương Ân, áy náy nói thêm một câu rồi mới đứng dậy rời đi.
Khi nàng ta vừa đi được vài bước thì đã nghe thấy giọng nói của Dương Ân từ phía sau truyền đến: "Cô là người tốt, nhất định sẽ được đền đáp xứng đáng".
"Cảm ơn thí chủ", Thanh Tĩnh đáp lại, cuối cùng cũng phải đi theo các vị sư tỷ của mình.
Nhóm ni cô lên đường đi về một hướng để làm nhiệm vụ.
Một lúc sau lại có một ni cô nhanh chóng vòng ngược trở lại, đặt một ít thức ăn bên cạnh Dương Ân rồi nói: "Đây là thức ăn mà tiểu sư muội của bọn ta để lại cho ngươi, xem ra ngươi đã tu mấy kiếp mới có được phúc phần này".
Nói xong thì cô ta nhanh chóng rời đi, đuổi theo nhóm ni cô ở đằng xa.
Dương Ân nhìn túi nước cùng với một ít lương khô ở bên cạnh, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp.
"Gặp được Bồ Tát rồi!", trong lòng Dương Ân cảm động thầm nghĩ.
Dương Ân thả lỏng toàn thân, đây chính là thời điểm để hắn dốc toàn lực hồi phục thương thế.
Sau khi cây cầu huyền khí thiên địa được dựng lên thì phần lớn nội thương của hắn đã được hồi phục, Thái Thượng Cửu Huyền quyết đang phát huy toàn lực, những nguồn năng lượng bên trong cơ thể của hắn lưu chuyển không ngừng, nuôi dưỡng và chữa trị những vết thương của hắn, cơ thể của hắn đang hồi phục với tốc độ nhanh chóng đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Huyền khí xung quanh đều bị hắn hấp thụ, sau khi rót vào bên trong cơ thể của hắn thì ngay lập tức được đan điền luyện hóa, Mắt Địa Hải của hắn rung động càng lúc càng nhanh, từng kinh mạch trong cơ thể hắn cũng đều bị kích thích, các huyệt vị đều phát sáng như ánh sao, khiến