Côn Lôi Tử không hổ là tuyệt thế thiên kiêu, Bôn Lôi quyền của hắn ta cũng là thiên kĩ, lôi huyền khí mang nguồn năng lượng hủy diệt hoàn toàn có thể so sánh với Long Diễm quyền của Dương Ân.
Toàn thân của Côn Lôi Tử giống như có thể tự sinh lôi điện, mỗi một đường quyền mà hắn ta đánh ra đều ẩn chưa uy lực vô song của lôi điện, hơn nữa hắn ta còn có thể lợi dụng thiên lôi để chiến đấu, đây chính là chiến lực độc nhất vô nhị của Thánh tử Côn Lôn.
Cảnh giới của Dương Ân vẫn còn kém hơn Côn Lôi Tử một bậc, hắn kích hoạt quyền ý, Lam Yêu Cơ từ vị trí trái tim phóng ra ngoài phối hợp với quyền cước của hắn tạo nên hỏa thế còn uy mãnh hơn trước đó, hắn liên tục oanh tạc từng quyền khiến cho Côn Lôi Tử nhất thời không thể nào chống đỡ được, Tử Lôi thiên giáp của hắn ta bị hỏa lực xuyên vào thiêu đốt khiến cho hắn ta cảm thấy khó chịu không thôi, còn đáng sợ hơn là bị thiên lôi oanh tạc.
Côn Lôi Tử liên tục bị bức lui, không phải do thực lực của hắn kém hơn Dương Ân mà là do Lam Yêu Cơ của Dương Ân quá mức khủng khiếp, đã có thể xếp vào hàng thiên hỏa thượng cấp, ngay cả cường giả cảnh giới Thiên Ngư đỉnh cấp cũng chịu không nổi, cũng may Côn Lôi Tử có lôi thể trời sinh, nếu không thì hắn ta đã bị thiêu rụi ngay trong một kích kia rồi.
Đám người bên dưới nhìn thấy Côn Lôi Tử bị bức lui thì hai mắt đều trợn ngược.
Bọn họ không thể tin rằng đây là sự thật, tên vô danh tiểu tốt này rốt cuộc là yêu nghiệt từ đâu đến mà có chiến lực đáng sợ như vậy?
"Để ta dạy ngươi cách làm người!", Dương Ân càng đánh càng dũng mãnh, chiến ý càng lúc càng sôi trào, sức mạnh công kích bộc phát ra ngoài cũng càng lúc càng cường hãn, hắn đã phá vỡ được lớp phòng ngự của Côn Lôi Tử, ngay lập tức đánh được một quyền trúng vào gương mặt của Côn Lôi Tử, sau đó lại dùng đầu gối thúc một cước vào bụng dưới của hắn ta, đá hắn ta văng ra xa.
Trong lúc Dương Ân truy kích thì Côn Lôn Tử đã kịp ổn định được thân thể, hắn ta rút ra Tử Điện kích của mình rồi quát lớn: "Ngươi đã hoàn toàn chọc giận ta, ta nhất định sẽ tống ngươi xuống địa ngục!"
Côn Lôi Tử am hiểu kỹ thuật chiến đấu bằng kích nhất, khi hắn ta vũ động Tử Điện kích thì lôi điện từ mọi hướng không ngừng tụ lại oanh tạc về phía Dương Ân, bầu trời lúc này giống như đã bị vô số lôi điện chồng chéo chém nát, khung cảnh trở nên vô cùng kinh hoàng.
Côn Lôi Tử giống như con trai lôi thần, mái tóc màu tím của hắn ta tung bay, trường kích phóng ra lôi điện giống như có lôi long đang quấn quanh, hắn ta đã dốc toàn lực như lúc chiến đầu với Văn Thiên Khải trước đó.
Văn Thiên Khải, kẻ được cứu với gương mặt bị cháy xém đang đứng bên dưới với bộ dạng vô cùng chật vật, hắn ta ngửa mặt lên trời theo dõi trận đại chiến rồi quát lớn: "Côn Lôi Tử có sức mạnh lôi điện vô biên, khó có thể đánh bại, tên nhóc đó chỉ đang lấy trứng chọi đá mà thôi".
Văn Thiên Khải bị đánh bại cho nên biết rõ sức mạnh của Côn Lôi Tử, hắn ta không nghĩ Dương Ân có thể đánh bại được Côn Lôi Tử mà cũng không muốn Dương Ân đánh bại được Côn Lôi Tử, nếu như Dương Ân thắng trận này thì Văn Thiên Khải sẽ chẳng khác nào một kẻ vô dụng.
“Sao ta cứ cảm thấy hình như tên nhóc này là người của Long Hổ môn!”, có người thấp giọng nói.
"Hình như Long Diễm quyền kia đúng là chiến kỹ của Long Hổ môn".
"Long Hổ song kiêu của Long Hổ môn không trẻ như vậy, chẳng lẽ bọn họ đã che giấu một thiên kiêu trẻ tuổi bấy lâu nay sao?"
"Cứ xem thử hắn có thắng được Côn Lôi Tử hay không rồi nói sau".
"Hai người này ở đây quyết đấu sinh tử, vậy mà một người của Tử Tiêu điện cũng không xuất hiện, chẳng lẽ chuyện này không đáng để bọn họ xuất hiện hay sao?"
...!
Côn Lôi Tử càng đánh càng hăng, với Tử Điện kích thiên hạ vô song trong tay dường như không ai có thể địch lại