Dương Ân thử dùng Đoạn Giang chưởng, hắn muốn biết môn thiên kĩ này lợi hại như thế nào.
Bang!
Một chưởng đánh ra mang khí thế mãnh liệt như sóng thần, đánh bay hết tất cả các đòn công kích âm khí của tên đệ tử Tiệt Thiên giáo, chưởng ấn màu lam hung hãn đánh trúng lồng ngực của hắn ta, đánh bay cả hắn ta và con báo hai đầu.
"Không biết tự lượng sức mình!", Dương Ân khinh thường nói.
“Can đảm lắm, dám đả thương sư đệ của ta, thật không thể khinh thường người”, lại có thêm một nhân tài của Tiệt Thiên giáo di chuyển, đây là nhân tài đứng thứ năm trong nội bộ Tiệt Thiên giáo, hắn ta vừa dứt lời đã ngay lập tức hấp thu huyền khí thiên địa chưởng về phía Dương Ân.
Tiểu Tiệt Thiên chưởng!
Đây là một môn thiên kĩ đỉnh cấp, một chưởng có thể đánh bại cả cường giả cấp thiên, chính là thiên kĩ bí truyền của Tiệt Thiên giáo.
"Đúng lúc lắm", Dương Ân quát lên một tiếng, sau đó liên tục đánh ra Đoạn Giang chưởng, hắn đã tiến vào trạng thái hồn thân hợp nhất, muốn nhân cơ hội này lĩnh ngộ ra đạo lý bên trong Đoạn Giang chưởng.
Bang bang!
Trong nháy mắt, Dương Ân đã đánh ra hơn mười chiêu với tên nhân tài cấp thiên của Tiệt Thiên giáo, đánh hăng tới mức cây cối xung quanh đều ngả nghiêng, cỏ rác bay đầy trời, toàn bộ không gian đã trở nên hết sức mờ ảo.
Dương Kiệt không ngừng kéo Hoàng Phủ Minh Ngọc lui lại, trận chiến này không phải là thứ mà bọn họ có thể tham gia.
Tiệt Thiên giáo tất nhiên cũng sẽ không buông tha cho bọn họ, tất cả đã bắt đầu chia ra đối phó với Dương Kiệt và Hoàng Phủ Minh Ngọc.
"Các ngươi thật sự nghĩ Dương Kiệt ta dễ bắt nạt sao!", Dương Kiệt không còn lựa chọn nào khác ngoài việc vung chiến thương lên chiến đấu với đám người Tiệt Thiên giáo.
Dương Ân cảm nhận được tình thế bất lợi của bọn họ nên không dám chậm trễ nữa, hắn huy động nguồn năng lượng mạnh mẽ hơn nữa, toàn thân của hắn phát ra một tầng ánh sáng màu lam, hắn liên tục đánh ra chưởng ấn, đánh trúng đối phương hơn mười chưởng khiến cho hắn ta phải hộc máu bại lui.
Dương Ân tiếp tục thi triển chân Phong Thần lao về phía đám người Tiệt Thiên giáo đang vây công, đánh mỗi người một chưởng, hầu như không ai có thể chống lại được một chưởng của hắn.
Không phải do đám đệ tử của Tiệt Thiên giáo quá yếu, mà là do chiến lực của Dương Ân quá mạnh mẽ.
Huyền khí thiên địa bên trong khe nứt không gian mạnh hơn thế giới bên ngoài rất nhiều, tốc độ vận hành Thái Thượng Cửu Huyền quyết của Dương Ân cũng tăng mạnh, nguồn năng lượng mà đan điền vận chuyển bên trong cơ thể hắn cũng tăng lên không ngừng, tin rằng không bao lâu sau hắn liền có thể đột phá lên cảnh giới Địa Hải đỉnh cấp.
Bởi vì liên tục phải chiến đấu cho nên chiến lực của Dương Ân cũng tăng lên nhanh chóng, thậm chí lúc này ngay cả cường giả Thiên Ngư cũng phải dè chừng hắn.
Nhưng vào lúc này, Thánh nữ Tiệt Thiên giáo, người nãy giờ vẫn đứng trên tấm bia đá lại đột nhiên lên tiếng: "Dừng tay!"
Nàng ta giống như một nữ hoàng ngự trị trên ngôi cao, vừa ra lệnh một tiếng thì đám đệ tử Tiệt Thiên giáo đã phải dừng lại rồi rút khỏi vòng chiến, không bao vây mấy người Dương Ân nữa.
Dương Ân cũng không thừa cơ truy kích, đối phương người đông thế mạnh, nếu như đối phương thật sự muốn dốc toàn lực ra tay thì hắn không bại lộ tiềm năng thiên phú cũng không thể cứu nổi Hoàng Phủ Minh Ngọc rời đi.
"Tất cả các ngươi lui ra, để ta đấu với hắn", Thánh nữ Tiệt Thiên Giáo âm trầm nói, ngay sau đó nàng ta đã tung ra đôi cánh huyền khí màu đen lộng lẫy chói mắt.
“Ta chỉ muốn mang bạn của ta đi, đừng ép ta đại khai sát giới”, Dương Ân ngẩng đầu nhìn Thánh nữ Tiệt Thiên giáo nói.
"Nếu như ngươi có năng lực đó thì cứ việc đại khai sát giới đi", Thánh nữ Tiệt Thiên Giáo thản