“Nếu như ngươi không muốn, vậy thì ta ném cho sói ăn vậy”, Dương Ân dửng dưng nói.
Chỉ dựa vào chuyện Dương Kiệt và hắn có cùng gốc gác, Dương Ân mới không ngại tặng đan dược này để tạo mối quan hệ tốt với hắn ta.
“Muốn muốn chứ, ném thì hời cho sói, chi bằng hời cho ta vậy!”, Dương Kiệt nhanh chóng đoạt lấy đan dược từ trong tay Dương Ân nói, sau đó hắn ta lấy ra một đống linh dược rồi nói: “Ân Thiên Vương, chỗ linh thảo này đều cho ngươi, mặc dù ta cũng biết là vẫn không giá trị bằng Địa vương đan, nhưng về sau chúng ta là người một nhà, ngươi bảo ta phía đông, ta tuyệt đối sẽ không đi về phía tây”.
Có viên địa vương đan này, hắn ta liền có thể một bước liền có thể đạt đến cảnh giới Địa Hải đỉnh cấp rồi, có thể thu hẹp khoảng cách với các Thiên Kiêu khác trong gia tộc, đây là một phần ân tình lớn mà Dương Ân đã tặng cho hắn ta.
Dương Ân thu lấy toàn bộ thảo dược của Dương Kiệt, sau đó nói: “Đi thôi, chúng ta đi tìm kiếm một vài loại thảo dược có liên quan đến huyết mạch, không chừng có thể giúp chiết xuất ra để kích hoạt huyết mạch của ngươi, đương nhiên nếu như có được “tinh thạch Huyết Giao” thì sẽ tốt hơn!”
“Nữ thần Tử Hàm đang ở trong địa bàn của Huyết Giao, ta từng nghe người ta nói là cô ấy muốn tìm đến hồ Huyết Giao để gột rửa thân xác, nâng cao huyết khí, củng cố thực lực!”, Dương Kiệt nóng lòng nhanh miệng nói.
“Tốt, chúng ta đến địa bàn của Huyết Giao!”, Dương Ân phấn khích hét lên.
“Là Tử Hàm của điện Tử Tiêu được mệnh danh là đệ nhất tiên tử của thế hệ trẻ sao?”, Hoàng Phủ Minh Ngọc ở bên cạnh bất mãn hỏi.
Dương Kiệt lúc này lúng túng.
Hắn ta có thể phát giác được Hoàng Phủ Minh Ngọc mang lòng ái mộ Dương Ân, trước mặt cô ta mà lại nhắc đến một người con gái khác, đây là tự tìm phiền phức.
Dương Ân cũng không muốn giấu Hoàng Phủ Minh Ngọc, hắn nhìn thẳng vào mắt cô ta nói: “Nàng ấy là vị hôn thê của ta, chúng ta từ nhỏ đã tự định chung thân rồi!”
Sắc mặt của Hoàng Phủ Minh Ngọc lập tức tái nhợt, tim như bị dao cắt, cô ta nắm chặt tay, sau đó hít một hơi thật sâu nói: “Được, ta cũng muốn xem thử vị hôn thê của ngươi có xứng với cái danh đệ nhất tiên tử hay không?”
“Được, đi thôi!”, Dương Ân khẽ gật đầu đáp.
Ba người bọn họ bắt đầu lên đường.
Nơi bọn họ hướng tới chính là nơi nguy hiểm nhất ở không gian này, suốt dọc đường có rất nhiều hung thú to lớn và mạnh bạo, một số đã đạt đến cảnh giới cấp Thiên đỉnh cấp, thậm chí còn có Thú Vương kết bè kết đội, dọa cho Hoàng Phủ Minh Ngọc và Dương Kiệt do Dương Ân dẫn theo đều sợ hãi đến mức chật vật tháo chạy.
Từ đó Dương Ân mới ý thức được rằng trong khoảng không gian này có nguy hiểm trùng trùng, hắn có thể thoải mái tung hoành ở chỗ này nhưng tuyệt đối đừng nghĩ rằng bản thân là thiên hạ vô địch.
Trải qua mấy ngày mài dũa, Dương Ân, Hoàng Phủ Minh Ngọc và Dương Kiệt đã dần tiến gần đến vùng đất của Huyết Giao, bọn họ đều đã thu hoạch được không ít thảo dược, đủ để đảm bảo mình có thu hoạch trong chuyến đi này.
Trước khi tiếp cận địa bàn của Huyết Giao, bọn họ gặp phải một đám Thiên Kiêu, những người này đến từ các thế lực lớn, họ đều đang lĩnh hội một tấm bia đá cổ.
Những Thiên Kiêu này không hề tranh giành, tất cả đều là ngồi xếp bằng cách đó không xa, dựa vào khả năng của mình mà lĩnh hội, nhưng đáng tiếc phần lớn bọn họ đều không thu hoạch được gì từ tấm bia đá, chỉ có số ít khoảng một, hai người là đạt được gì đó từ bia đá kia.
Hoàng Phủ Minh Ngọc lại một lần nữa nhìn thấy người của Thánh Hỏa Giáo bọn