Quý Thời Dục bỗng nhiên không muốn nghĩ tiếp nữa.
Anh lấy điện thoại ra, nhìn ứng dụng Cat Paw, lại vô thức ấn mở.
Bây giờ Cố Nhiễm đã kết thúc live stream.
Anh lướt đến trang chủ của “Cat Paw đệ nhất mỹ nữ”, hình đại diện là một bức ảnh selfie nửa mặt của Cố Nhiễm, đằng sau là số fans hơn hai triệu người, dưới hình đại diện là link “Ao cá của Nhiễm Nhiễm”.
Lướt xuống dưới một chút còn có hoạt động của streamer, có thông báo live stream hằng ngày, với một ít bài tám chuyện của cô streamer này với các bạn trên newfeed.
“Cơm hôm nay đặt siêu ngon. Tôm hùm đất xào cay mãi đỉnh!
“Cầu vồng mình tiện tay chụp được trên đường đi này~”
“Chia sẻ chổi thần, quét sạch vận rủi sáu tháng cuối năm của bạn.”
Quý Thời Dục nhìn, lại vô thức lướt xuống mãi.
Cố Nhiễm không thường xuyên đăng bài trên hoạt động của streamer, bài đăng nào cũng rất ngắn, tiện tay cho thêm hai tấm ảnh, chỉ đơn giản là ghi lại cuộc sống hằng ngày.
So với cô nàng trước đây không mua đảo thì xem show, đăng bài tuyên bố sắp kết hôn, khác biệt một trời một vực.
Quý Thời Dục nặng nề hít vào một hơi, quay lại thanh avatar phía trên, ấn theo dõi.
Theo dõi thất bại, hệ thống hiện lên khung thông báo, bây giờ bạn đang sử dụng tài khoản khách, mời đăng nhập hoặc đăng ký.
Quý Thời Dục kiên nhẫn đăng ký, thử vài cái id đều bị người ta dùng hết, cuối cùng lấy luôn mấy chữ mẫu “wdlpml”.
Đăng ký thành công, theo dõi thành công, chào mừng bạn gia nhập “Ao cá của Nhiễm Nhiễm”.
……
Quảng cáo trò chơi đầu tiên của Cố Nhiễm thành công rực rỡ, poster cosplay kèm theo quảng cáo của công ty game được đẩy mạnh tràn ngập khắp cả mạng, phòng live stream chơi game cũng rất khả quan. Kỹ thuật trốn đông trốn tây của cô tuy hơi gà nhưng lại hài hước, hấp dẫn nhiều người chơi tải game.
Thành công được quảng cáo đầu tiên thì càng có nhiều hợp đồng quảng cáo đến mời gọi, báo giá rất cao. Nhưng Cố Nhiễm tương đối cẩn thận, không muốn trong thời gian ngắn mà nhận quá nhiều quảng cáo khiến fans mất nhiệt tình, duy trì tần suất cách một khoảng thời gian lại nhận một cái là tốt nhất.
Cố Nhiễm nhìn tiền quảng cáo đầu tiên “ting ting” vào tài khoản, nằm trên giường sung sướng duỗi chân. Bởi vì hiệu quả quảng cáo rất tốt, công ty game thậm chí cho cô thêm một phần tiền thưởng, hơn nữa còn tính toán hợp tác lâu dài.
Cố Nhiễm hài lòng đếm số dư tài khoản ngân hàng của mình, sau đó nhận được một tin nhắn WeChat.
Mộng Viên Huyên, cô bạn cầm đầu nhóm chị em cây khế.
Cố Nhiễm nhíu nhíu mày nhìn thư mời mà Mộng Viên Huyên gửi cho mình.
Thứ Sáu tuần này là sinh nhật cô ấy, mời cô tham dự tiệc sinh nhật.
Tin nhắn cuối cùng trên WeChat là “Tuy bây giờ bà có cuộc sống mới nhưng cũng xa cách với bạn bè cũ như bọn tôi đấy nhé”.
“Tôi thấy thứ Sáu bà không phải live stream, phải đến đó nha.”
Cố Nhiễm nhìn thư mời của Viên Mộng Huyên nhếch nhếch miệng.
Quan hệ của cô với nhóm bạn này bình thường là kiểu đá kháy nhau đổ cả máu, biết thừa hai bên chửi thầm nhau một nghìn tám trăm lần, nhưng bên ngoài vẫn cứ phải diễn nét hòa bình, thân thiết giả tạo.
Lại còn quan tâm đến cả ngày nghỉ của cô nữa chứ, sinh nhật còn trùng với ngày nghỉ của cô.
Cố Nhiễm dùng ngón chân để nghĩ cũng biết, Viên Mộng Huyên mời cô không phải vì thật sự coi cô là bạn. Lúc trước định kháy cô nhưng cô lại thản nhiên chúc phúc, nhắn tin kháy cô cuối cùng lại để cho cô khoe khoang độ nổi tiếng. Không biết bây giờ lại định bày trò gì.
Nếu là trước đây, sinh nhật Viên Mộng Huyên, Cố Nhiễm còn lười đi, nhưng năm nay, cô bỗng có ý nghĩ “Để tôi xem mấy cô còn bày được ra trò gì nữa nào”.
Cố Nhiễm nghĩ nghĩ, trả lời: 【Ok nha.】
……
Thứ Sáu, Cố Nhiễm đặt xe đến địa điểm tổ chức sinh nhật của Viên Mộng Huyên – một câu lạc bộ tư nhân, trước đây cô cũng đã đến vài lần.
Cố Nhiễm đưa thư mời điện tử cho phục vụ, được dẫn tới phòng riêng Viên Mộng Huyên tổ chức.
Lúc cánh cửa mở ra, Cố Nhiễm thấy nhóm nam nữ vốn đang ăn uống vui vẻ, đồng loạt nhìn về phía cô, rồi dường như cảm thấy xấu hổ khi nhìn chằm chằm cô, nên quay sang giả vờ cười đùa với mọi người xung quanh.
Cố Nhiễm chẳng lạ gì những ánh mắt ấy.
Trước đây, khi cô xuất hiện tại các buổi xã giao cũng có người nhìn cô như vậy. Chẳng qua, trước kia cô là con chim hoàng yến bên cạnh Quý Thời Dục, mà bây giờ giờ, cô là chính cô – Cố Nhiễm.
Viên Mộng Huyên nhìn thấy cô thì lập tức đứng dậy, dẫn theo hai cô bạn lại gần, ra vẻ nhiệt tình: “Ôi Cố Nhiễm, sau bây giờ bà mới đến, tôi chờ bà từ nãy đấy, cứ tưởng là bà không đến cơ.”
Một cô bạn khác liếc mắt đánh giá Cố Nhiễm: “Đã lâu không gặp nha, sao hôm nay bà mặc váy mộc mạc thế, phong cách tự nhiên à?”
Cố Nhiễm nhìn váy hoa nhí mình chọn bừa trong tủ quần áo, giầy cũng là giầy đế bằng. Tiệc sinh nhật của Viên Mộng Huyên, tuy chẳng phải long trọng như đi thảm đỏ nhưng mọi người ai nấy đều cố gắng ăn diện.
Cố Nhiễm cười chào hỏi với bọn họ, nghe cô bạn kia nói vậy thì đáp: “Nghĩ bụng phải có dịp gì thì mới ăn diện chứ, nên cứ tiện tay chọn đại thôi, không ngờ mọi người lại ăn mặc trang trọng thế này.”
Cô bạn nói đến trang phục nghe vậy thì thay đổi biểu cảm. Thế này rõ ràng là bảo tiệc sinh nhật của Viên Mộng Huyên chẳng phải dịp gì đáng để ăn diện, nào giống các cô xúng xính váy áo, cứ như đang đi xun xoe bợ đỡ cho Viên Mộng Huyên.
Nhưng hình như Viên Mộng Huyên không cáu, kéo Cố Nhiễm ngồi xuống.
Ngồi xuống rồi Cố Nhiễm mới hiểu tại sao Viên Mộng Huyên lại nhiệt tình mời mình đến dự sinh nhật như vậy. Vì Tần Văn Y đang được mọi người ngồi vây quanh.
Cũng đúng, lúc trước thể hiện chị em thân thiết trên mạng bây giờ mà không mời Tần Văn Y dự sinh nhật mới gọi là lạ.
Hôm nay Tần Văn Y diện một bộ váy dài màu vàng nhạt, cả người toát ra khí chất ưu nhã của tiểu thư nhà họ Tần, nhìn Cố Nhiễm cười cười: “Cố Nhiễm, đã lâu không gặp.”
Đúng là đã lâu không gặp.
Tần Văn Y và Cố Nhiễm trước đây không phải không có tiếp xúc gì, cô ấy là bạn gái của Quý Thời Dục, đương nhiên phải làm quen với những người xung quanh anh, kể cả con gái của tài xế trong nhà Quý Thời Dục đang học tại Quốc tế Anh – Đức. Cô ấy thường giới thiệu với những người chưa hề quen biết Cố Nhiễm là, đây là con gái nhà tài xế, về sau mọi người nhớ đối xử với em ấy tốt một chút.
Đa số mọi người nghe xong lời giới thiệu của Tần Văn Y đều sẽ đánh giá Cố Nhiễm: “À, con gái tài xế à.”
Bây giờ, Cố Nhiễm nhìn Tần Văn Y sống sờ sờ trước mặt.
Tần Văn Y trong câu nói bủa vây cô suốt ba năm qua: “Chẳng qua là vì Tần Văn Y không còn nữa” của mọi người, Tần Văn Y chưa chết, bây giờ đã thật sự xuất hiện trước mặt cô.
Cố Nhiễm nhận ra mình bình tĩnh đến lạ, thậm chí nhớ tới một câu: Chỉ thế thôi à.
Cô cũng cười chào hỏi với Tần Văn Y, nhưng ánh mắt không còn vẻ trốn tránh như lúc xưa Tần Văn Y giới thiệu với mọi người đây là con gái tài xế.
Bây giờ mới là ‘spotlight’ của buổi sinh nhật ngày hôm nay.
Cuối cùng hai người cũng gặp nhau, không khí xung quanh dường như yên lặng kiểu ‘Cuối cùng cũng chờ được đến lúc này’. Chỉ là không ngờ, Cố Nhiễm gặp lại Tần Văn Y nhưng không hề có vẻ khốn khổ của đồ thay thế gặp bản chính.
Mãi đến khi các chị em đông đủ, mọi người mới bắt đầu trò chuyện.
Cố Nhiễm uống một tách trà chanh, nghe bọn họ nói chuyện với Tần Văn Y về những kỉ niệm ngày xưa, từ thi đấu bóng rổ đến đi chơi xuân, rồi cuộc thi biện luận.
Cũng đúng, lúc thi bóng rổ, Tần Văn Y là đội cổ vũ đi đưa nước cho Quý Thời Dục, đi chơi xuân ngồi cùng Quý Thời Dục trên
sân cỏ trong sự vây quanh của mọi người, thi biện luận hai người chung nhóm, giành giải Quán quân.
Tần Văn Y vuốt tóc nói: “Do A Dục xuất sắc ấy mà.”
“Nhớ thật đấy, lúc đó vui thật.” Có người cảm thán.
“Ừ ừ.” Viên Mộng Huyên cười phụ họa, sau đó nhìn Cố Nhiễm nãy giờ không phản ứng gì, ra vẻ tò mò: “À đúng rồi, Cố Nhiễm, quên chưa hỏi bà, bao giờ bà cưới đấy?”
Vừa dứt lời, không khí xung quanh như ngưng lại, mọi người biết cao trào của buổi tiệc tối nay đến rồi.
Cố Nhiễm nâng ly trà, nghe vài người đã không nhịn được cười nhẹ.
Vì mọi người đều biết, không bao lâu sau khi Cố Nhiễm khoe khoang khắp nơi rằng mình chuẩn bị kết hôn với Quý Thời Dục, thì Tần Văn Y đã quay lại. Sau đó, đám cưới im lìm không thấy đâu, còn Cố Nhiễm không có Quý Thời Dục chỉ có thể lên mạng làm streamer.
Vậy nên bọn họ muốn hỏi cô bao giờ cưới sao mãi không thấy, sau đó nâng bản chính lên, sung sướng thưởng thức hình ảnh con chim hoàng yến hoảng loạn, giấu diếm, khốn khổ sau khi bị vạch trần.
Viên Mộng Huyên hỏi vậy Cố Nhiễm cũng chẳng lạ gì. Tối nay cô đến đây là đã không sợ mấy câu hỏi này nữa rồi.
Cố Nhiễm cười cười đặt tách trà xuống, khác hẳn với dự tính của mọi người. Cô nhìn Viên Mộng Huyên đang ra vẻ tò mò như trẻ con, thản nhiên nói: “Không cưới nữa.”
“Tôi cũng cảm thấy bất ngờ với mấy câu chuyện mọi người nói. Bao nhiêu năm rồi mà cô vẫn nhớ rõ anh ấy từng uống một ngụm nước cô đưa, thứ tình cảm chỉ vỏn vẹn có rút thăm chia vào một đội mà cũng ngọt rụng răng như thế, đúng là một cặp trời sinh.”
“Tôi cũng như mọi người thôi, sao có thể đi chen vào mối tình đẹp đẽ, thuần khiết đến thế được cơ chứ.”
“Đúng không?” Cố Nhiễm lại nâng ly sứ lên, chủ động chạm ly với Viên Mộng Huyên đang sượng cứng mặt.
Mấy cô bạn vừa nãy cười khẩy bỗng không cười nổi nữa.
Bởi vì đúng như Cố Nhiễm nói, những chuyện có thể nhớ lại, cũng chỉ là đưa một chai nước.
Thậm chí còn không có ai nhìn thấy hình ảnh Quý Thời Dục nắm tay Tần Văn Y, nhưng khi tham gia tiệc xã giao, lại được chứng kiến hình ảnh Quý Thời Dục đứng sau vườn hoa khoác áo lên vai Cố Nhiễm, cúi người hôn cô.
Tần Văn Y đã quay lại được vài ngày, nhưng Quý Thời Dục không hề đến dự tiệc mừng cô ấy trở về, sau này cũng không thấy động tĩnh gì từ phía Quý Thời Dục.
Tần Văn Y nhìn thẳng Cố Nhiễm, trong ánh mắt như ẩn giấu điều gì, nụ cười trên môi cũng không còn thân thiết, dịu dàng như vừa rồi.
Cố Nhiễm thoải mái thở ra, có vài việc chỉ cần mình không care, thì người xấu hổ sẽ là đối phương.
Cố Nhiễm nhìn đồng hồ.
“Ôi, tôi có việc phải đi, sinh nhật vui vẻ nha Mộng Huyên, quà sinh nhật tôi gửi quản gia của bà rồi đó. Gặp lại sau nha.”
“Tạm biệt mọi người.”
Cố Nhiễm cầm túi đứng lên, đang định ra ngoài thì cửa phòng tiệc chợt được nhân viên đẩy ra.
Mọi người ngẩng lên nhìn, Quý Thời Dục bỗng nhiên xuất hiện ở cửa.
Giới thành phố A nói lớn cũng không lớn, nhỏ thì chẳng nhỏ, sau khi tốt nghiệp đa phần mọi người đều say sưa đi theo quỹ đạo gia đình đã vạch sẵn, còn sớm bước chân vào trung tâm quyền lực để lăn lộn, trải nghiệm như Quý Thời Dục thì đúng là hiếm như lông phượng sừng lân. Tuy mọi người đều quen biết nhau nhưng trong lòng họ biết rõ, bọn họ đã không còn ở cùng một đẳng cấp từ lâu rồi.
Tiệc sinh nhật của bất cứ ai đang có mặt ở đây mà có sự tham dự của Quý Thời Dục, thì đều có thể dùng bốn chữ “rồng đến nhà tôm” để miêu tả.
Cố Nhiễm không ngờ lại gặp được Quý Thời Dục ở đây.
Anh đến đây làm gì, đến dự sinh nhật Viên Mộng Huyên?
Lí do này tầm thường y như việc anh bỗng nhiên để mắt đến Viên Mộng Huyên, tự hạ thấp giá trị của mình để tham gia vào một buổi tiệc “thiểu năng”, nơi để mấy người so kè, châm chọc nhau vậy.
À, Cố Nhiễm nghĩ đến Tần Văn Y vừa nãy cứ mỉm cười nhìn mấy cô bạn nói chuyện, thỉnh thoảng lại chen vào một câu “A Dục thế này A Dục thế kia”. Tần Văn Y lúc nào cũng gọi Quý Thời Dục là “A Dục”, thân mật cực kì.
Viên Mộng Huyên chắc cũng không ngờ Quý Thời Dục lại đột nhiên xuất hiện. Cô ấy không mời Quý Thời Dục, không phải vì không muốn mời, mà cô ấy biết mấy buổi tụ hội của mình chỉ tổ làm Quý Thời Dục ngứa mắt.
Nhưng mà kệ chứ, hôm nay Quý Thời Dục đã đến.
Viên Mộng Huyên vội đứng lên, thân là chủ tiệc phải ra nhiệt tình đón tiếp.
Cố Nhiễm liếc Viên Mộng Huyên vừa vênh mặt lên tận trời, bây giờ lại khép nép, xì một cái.
Cô còn phải về nhà.
Cố Nhiễm cầm túi xách nhỏ của mình đi ra ngoài, định bước thẳng qua người Quý Thời Dục nhưng lại nghe thấy anh gọi mình: “Cố Nhiễm.”
Cố Nhiễm quay đầu lại thấy Quý Thời Dục đang cau mày.
Quý Thời Dục nhìn Cố Nhiễm, tối nay anh xem được ảnh chụp trên trang cá nhân của một người bạn, phát hiện Cố Nhiễm cũng có trong đó.
Anh biết Cố Nhiễm chưa từng thân thiết với những người này, trước đây do có anh chống lưng nên mới không bị bắt nạt. Anh không biết tại sao tối nay cô lại đi dự sinh nhật của Viên Mộng Huyên, là cô chủ động đi, hay là không thể không đi.
Cố Nhiễm vô cảm: “Phiền anh nhường đường.”
Quý Thời Dục không nhúc nhích.
Cố Nhiễm hít sâu một hơi, thấy anh không động đậy thì nghiêng người vòng qua.
Cô nghe thấy Quý Thời Dục gọi cô một lần nữa, nhưng cô không định trả lời.
Cố Nhiễm đi thẳng ra khỏi sảnh tiệc.
Viên Mộng Huyên lại gần chỗ Quý Thời Dục, cô ấy học cùng lớp với Cố Nhiễm, kém Tần Văn Y và Quý Thời Dục hai khóa, căng thẳng cười cười: “Anh Quý ạ.”
Quý Thời Dục nhìn Cố Nhiễm đi khỏi, liếc một vòng qua phòng tiệc, sau đó nhìn Tần Văn Y.
Ánh mắt hai người chạm nhau, cô ấy hình như muốn nói nhưng lại chạm vào ánh mắt lạnh băng của Quý Thời Dục, nhận ra mình không nói được gì.
Quý Thời Dục bây giờ mới nhìn Viên Mộng Huyên đang cười nhiệt tình với mình, rồi quay người đuổi theo hướng Cố Nhiễm vừa đi.