Vai Ác Sư Tôn Xinh Đẹp Như Hoa

Chương 17


trước sau

Cái danh Thiên Cẩu, tự cổ chí kim làm người nghe tiếng sợ vỡ mật. Ngao Nguyệt là Thiên Cẩu duy nhất còn tồn tại, bước ra từ Yêu giới đã được chú ý cực đại.

Hắn cũng giống như lời đồn, tính tình bạo ngược, bản lĩnh thông thiên. Mấy tháng ngắn ngủi tay đã nhiễm vô số máu tươi.

May mà không lâu trước đây, người trong tiên môn lấy Lăng Dạ cầm đầu, cùng nhau bắt hắn đem về Thanh Lăng Tông.

Mọi người trên thế gian nhẹ nhàng thở ra.

Đệ tử Thanh Lăng Tông bắt đầu lo lắng đề phòng, sợ Ngao Nguyệt thoát ra.

Hôm nay, ác mộng thật sự đã đến.

Chưa từng nghĩ, trong lúc tuyệt vọng hết sức, Thiên Cẩu khủng bố bị Thẩm tiên quân một kích đánh hồi nguyên hình!

Quảng trường yên lặng một lát, bộc phát ra tiếng hoan hô kích động, đinh tai nhức óc.

“Tiên Quân thần uy!”

“Có Tiên Quân tọa trấn tông môn, là phúc của Thanh Lăng.”

“Đại yêu hung ác cũng chỉ như vậy, bị Thẩm tiên quân của chúng ta một kích hàng phục!”

Một đám Trưởng Lão cũng thay đổi sắc mặt, nhìn về phía Thẩm Lưu Hưởng đang đứng trên người Thiên Cẩu. Ánh mắt có kiêng kị, có kinh ngạc cảm thán. Trình Nghi Thiên lúc trước nhìn Thẩm Lưu Hưởng kiểu gì cũng không vừa mắt, giờ phút này đáy mắt chỉ còn khiếp sợ cùng ngưỡng mộ, “Này, thực lực bậc này, chẳng lẽ Tiên Quân vẫn luôn che giấu tu vi?”

“Bạch Triệt. Buông ra.”

Lăng Dạ ngữ khí ôn hòa nói, tay lại đã hành động, bẻ cánh tay Tố Bạch Triệt đang ôm lấy cánh tay hắn ra.

Bốn phía ánh mắt đều nhịp vọt tới, đều lộ ra vài phần xấu hổ khó tả.

Mặt Tố Bạch Triệt một trận xanh một trận trắng, cắn chặt răng, miễn cưỡng cười một cái, “Bạch Triệt đoán nhầm, cho rằng Tông chủ có nguy hiểm. Thất lễ.”

Đồng Khê đáng chết, làm gã mất mặt như vậy.

“Không sao.” Lăng Dạ phất tay áo, tức khắc cất bước, xuất hiện ở giữa quảng trường.

Lấy tu vi mới vào Hóa Thần cảnh của sư đệ, tuyệt đối không khả năng đánh bại Ngao Nguyệt đã thức tỉnh huyết mạch, trong đó nhất định có nguyên do gì đó.

Thẩm Lưu Hưởng từ trên người Thiên Cẩu nhảy xuống, lúc đáp xuống đất, bước chân hơi lảo đảo, ngước mắt liền nhìn thấy Lăng Dạ đứng trước mặt, “Ngao Nguyệt đã mất sức phản kháng, còn lại giao cho sư huynh xử lý.”

Lăng Dạ nhíu nhíu mày, theo bản năng định đưa tay đỡ, nhưng nhìn bộ dáng sư đệ rất tốt, lại rũ xuống, chỉ hỏi: “Ngươi có chỗ nào không khoẻ không?”

“Tốt cả.” Thẩm Lưu Hưởng hơi nhếch khóe môi, “Thân thể không khoẻ đang nằm dưới đất đấy.”

Ngao Nguyệt quỳ rạp trên mặt đất như chó chết, nghe thế lại phun ra một ngụm máu, tức quá ngất đi.

Thẩm Lưu Hưởng nhìn bốn phía, đi về phía thiếu niên áo đen, chợt giữ chặt hắn biến mất trong tầm mắt mọi người.

“Lúc Tiên Quân kéo đệ tử thật ôn nhu.”

“Lúc đi còn không quên mang theo đồ đệ bị dọa sợ đi cùng, thật là sư tôn tốt.”

“A a a a a! Chu Huyền Lan, thù cướp sư phụ không đội trời chung!”

Rời khỏi quảng trường, mùi tanh ngọt đè trong cổ họng bỗng chốc trào ra, Thẩm Lưu Hưởng phun ra ngụm máu, thân mình không chịu đựng nổi, thiếu chút nữa té ngã xuống đất.

Chu Huyền Lan tay mắt lanh lẹ đỡ lấy y: “Sư tôn.”

“Ta không sao.” Thẩm Lưu Hưởng hoãn khẩu khí, phun được máu ra thoải mái hơn nhiều, “Đỡ ta về Triều Vân Phong.”

Ngọc Hoàng treo ở ngực còn đang tỏa nhiệt.

Lúc Ngao Nguyệt đột kích, y không kịp tránh né, cũng không ngăn cản được lực cường hãn của yêu thú. Lúc đang lâm nguy cùng cực, Ngọc Hoàng trên ngực hút hết linh khí của y vào, bộc phát ra uy áp không gì sánh kịp, trực tiếp đem Ngao Nguyệt ấn nằm sấp xuống.

Làm hai cái răng chó thê thảm rơi ra, Thẩm Lưu Hưởng thổn thức tận đáy lòng.

Không thể tưởng được, có một ngày y cũng nhờ ơn cha.

Tuy lần này không quá đáng ngại, nhưng linh lực trong cơ thể đột nhiên chuyển biến, khiến yêu độc đang áp xuống lại có xu hướng hiện lên, Thẩm Lưu Hưởng lo lắng sẽ đột nhiên biến thành tiểu đồng như đêm đó, sau đó mấy ngày liền phải tĩnh dưỡng ở Triều Vân Phong.

*

Không ít người đến thăm y.

Vài vị Trưởng Lão đứng mũi chịu sào, đặc biệt là Trình Nghi Thiên, khuôn mặt hán tử tục tằng hổ thẹn, như hận không thể tìm khe đất chui vào, “Lúc trước Nghi Thiên nhiều lần mạo phạm. Mong Tiên Quân bao dung.”

“Không sao.” Thẩm Lưu Hưởng ở đình đài ăn quả quýt, thuận tay ném qua một quả, “Hành vi ngày xưa của bổn quân lại có chỗ không ổn. Không quen nhìn là rất bình thường.”

Trình Nghi Thiên nhìn chằm chằm quả quýt trong tay, như đạt được chí bảo, mấy vị Trưởng Lão bên cạnh tức khắc lộ ra ánh mắt cực kỳ hâm mộ.

Ấn tượng Thẩm Lưu Hưởng lưu lại cho bọn hắn khắc quá sâu, tất cả đều là không cần mặt mũi, lì lợm la liếm Diệp kiếm tôn, làm lúc y đột phá đến Hóa Thần cảnh, trong lòng mọi người cũng chỉ có khinh thường. Nhưng đánh bại Thiên Cẩu xong, tất cả đều khác đi.

Hiện giờ ở Tu Chân giới, tuy hướng gió đàm luận Thẩm Lưu Hưởng vẫn chưa chuyển biến, nhưng chẳng sợ làm y thấp đi, cũng không có ai dám làm văn trên tu vi nữa.

Một chiêu duy nhất chế phục Ngao Nguyệt, ý tứ là gì, trong lòng mọi người hiểu rõ ràng.

“Tiên Quân, ta cũng muốn.” Có người ở sau hô to một tiếng, vội vã chen lên phía trước, “Tiên Quân cũng thưởng cho ta quả quýt đi.”

Chúng Trưởng Lão thấy rõ bóng người, cùng trợn mắt há hốc mồm. Dưới đáy lòng hung hăng phỉ nhổ.

Thằng nhãi Ổ Chí này thật không biết xấu hổ, chuyện nói bắt chước bừa còn chưa ai quên đâu, thế mà dám cợt nhả hướng Tiên Quân xin quả quýt ăn.

Thẩm Lưu Hưởng cũng kinh ngạc đến ngây người vài phần.

Người này da mặt dày ghê, có thể nói gió chiều nào che chiều ấy.

Y nghĩ nghĩ, vẫn là ném quả quýt qua, thuận đường hỏi: “Tỷ thí tiến hành đến đâu rồi?”

Ổ Chí buông mày đang nhíu chặt ra, tiếp được trái cây vui vẻ ra mặt, “Đã ra danh sách tứ kết, đang rút thăm quyết định đối thủ ngày mai.”

Thẩm Lưu Hưởng trầm ngâm, đuôi lông mày nhướn lên một chút, “Dù sao cũng rảnh rỗi không có việc gì. Chư vị Trưởng Lão, không bằng chúng ta đánh cuộc đi.”

“Ý của Tiên Quân là đánh cuộc ai thắng ai thua?”

“Không ổn. Nếu để đệ tử biết chúng ta làm việc này, chẳng phải tổn hại uy nghiêm sao?”

Thẩm Lưu Hưởng gõ nhẹ đầu ngón tay trên bàn đá, hơi híp mắt, “Luật pháp không cấm có thể làm. Tông quy không nói không được. Còn đệ tử nội môn......”

“Cái này dễ làm.” Y kéo kéo môi, giải quyết dứt khoát, “Kéo theo đệ tử cả tông, dẫn bọn chúng lên thuyền giặc.”

Muốn làm giàu mà!

Thẩm Lưu Hưởng mặt mày mỉm cười, phảng phất đã thấy vô số linh thạch cuồn cuộn mà đến.

Đúng lúc này, có người ho nhẹ một tiếng, nhường đường cho Chấp Pháp Trưởng Lão. Thẩm Lưu Hưởng thấy Lăng Việt, nhớ đến Ngao Nguyệt bị hắn nhốt lại, liền từ trên ghế đứng dậy, muốn đi nhìn một cái.

Trong địa lao tối tăm, bày một cái lồng sắt lớn vuông vức.

Thẩm Lưu Hưởng liếc mắt một cái nhìn lại: “Ngao Nguyệt đâu?” Lồng sắt trống rỗng.

Lăng Việt chỉ vào góc: “Ngồi xổm ở kia.”

Một con chó con cả người xám chu chu cuộn tròn trong góc lồng sắt, phát hiện ánh mắt
y, nỗ lực há to miệng, lộ ra hàm răng thiếu hai cái.

“Ô ~ ô ô ~” liều mạng phát ra một tiếng cảnh cáo.

Thẩm Lưu Hưởng hơi mở to mắt: “Các ngươi làm gì hắn vậy?”

“Ngươi đánh.” Khuôn mặt Lăng Việt bình đạm, “Một kích đánh Thiên Cẩu về hình thái trẻ con.”

Thẩm Lưu Hưởng: “......”

Lồng sắt mở ra, Ngao Nguyệt nhìn chằm chằm người đang chậm rãi đi tới, vừa giận vừa sợ, hận không thể liều mạng chó với tên đầu sỏ gây tội này.

“Chậc chậc chậc.” Thẩm Lưu Hưởng nhìn chó con, trong lòng ngứa ngứa, không nhịn được kéo khóe môi, “Lại đây, chậc chậc chậc.”

Y nỗ lực cười thật ôn nhu thân thiết.

Nhưng ở trong mắt Ngao Nguyệt, nụ cười này vạn phần kinh khủng, quả thực còn đáng sợ hơn địa ngục Tu La!

Ngao Nguyệt thấp giọng “Ô ô” cảnh cáo, bốn chân bước đi, lùi ra sau, mông lạch cạch một cái đụng phải song sắt lạnh lẽo, đáng thương bất lực ngồi xổm ở góc.

Ô hô, ai biết đâu.

Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.

Giày tím tới gần.

Ánh mắt Ngao Nguyệt trở nên tàn nhẫn, trong thân thể hắn chính là huyết mạch Thiên Cẩu, từ trong xương cốt lộ ra kiêu ngạo, quyết không cho phép trốn tránh địch nhân!

Đôi mắt đen tuyền của hắn lạnh đi, cố tụ chân khí, thân hình nhỏ như mũi tên rời dây cung, bỗng chốc nhằm phía Thẩm Lưu Hưởng.

“Đâm chết ngươi!”

Phanh ~ bang ~

Thẩm Lưu Hưởng đứng yên tại chỗ, vẫn không nhúc nhích.

Trơ mắt nhìn chó con đột nhiên vọt tới, đụng phải cẳng chân y, sau đó bị đẩy lùi ra sau, bang cái rơi xuống, nửa chết nửa sống nhắm mắt lại.

Thẩm Lưu Hưởng: “???”

Còn có ăn vạ như vậy?

Y bật cười, vớt Thiên Cẩu hơi thở thoi thóp nằm xoài trên mặt đất lên.

Vừa lúc nhàm chán vô cùng.

“Không thể.” Lăng Việt cản y, “Nếu ngươi dẫn hắn đi ra ngoài, đến lúc thương thế khỏi, hậu hoạn vô cùng.”

Thẩm Lưu Hưởng đánh giá nhà giam: “Kể cả để hắn đợi ở chỗ này, chờ dưỡng khỏi thương thế, nhà giam huyền thiết này cũng không nhốt được hắn.”

Tầm mắt Lăng Việt dừng trên người Ngao Nguyệt, ngữ khí bình đạm, lại lộ ra lạnh lẽo vô biên, “Muốn dưỡng tốt thương thế, cũng phải có cái mệnh đó mới được.”

Xách theo chó con run run, Thẩm Lưu Hưởng lặng im một lát, “Ta nhìn chằm chằm hắn. Nếu thương có chuyển biến tốt, liền đánh gãy chân chó của hắn.”

Ngao Nguyệt run lợi hại hơn.

Trở về Triều Vân Phong, Thẩm Lưu Hưởng đẩy cửa ra, đặt Thiên Cẩu xuống đất.

Tứ chi Ngao Nguyệt phát run, quỳ rạp trên mặt đất, toàn thân, đến cả lông mềm nhu hòa xổ tung đều phát run, “Nếu ngươi dám đánh gãy chân ta, cẩu tử cẩu tôn của ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

Thẩm Lưu Hưởng cười: “Ta lại sợ quá a.”

Y ngồi xổm xuống, vươn ngón trỏ thon dài trắng nõn ấn xuống đầu Thiên Cẩu, dùng sức đè đè, “Ta tốt bụng đút đùi gà cho ngươi, ngươi lại tới giết ta, rơi vào kết cục như vậy thật là đại khoái nhân tâm.”

Ác nhân cáo trạng trước!

Ngao Nguyệt phẫn nộ cắn đầu ngón tay Thẩm Lưu Hưởng, nhưng há mồm cắn một lúc lâu, phát hiện đến da bàn tay cũng chưa phá được.

Đường đường Thiên Cẩu, lưu lạc đến tận đây.

Ngao Nguyệt mất hết uy nghiêm, vừa bám riết không tha cắn đầu ngón tay y, vừa ô ô nghẹn ngào, mắt đen không ngừng rớt ra nước mắt, thấm ướt bộ lông xám mềm mại, lộp bộp rơi xuống đất.

Một bộ dáng đáng thương nhận hết khi dễ.

Thẩm Lưu Hưởng: “……”

Tốt xấu gì cũng là Đại Thiên Cẩu uy phong lẫm lẫm, giả vờ tiểu đáng thương cái gì?!

Ngao Nguyệt khóc xong cũng cảm thấy mất mặt, dùng móng vuốt xù xù lau nước mũi, “Trăm triệu không thể nói cho người khác biết.”

Thẩm Lưu Hưởng không nói gì lắc lắc đầu, đứng dậy định tìm giẻ lau móng vuốt cho hắn, để tránh lát nữa dẵm loạn.

Lâu rồi y chưa thu dọn phòng, lộn xộn một đống. Lúc đang nhấc mấy cái quần áo chuẩn bị vứt sang chỗ khác, Ngao Nguyệt bỗng nhiên kêu ngao một tiếng.

Chó con dựng lỗ tai lên, mấy cái chân ngắn chạy nhanh như chớp đến bên chân Thẩm Lưu Hưởng.

Ngao Nguyệt bắt lấy vạt áo, nghển dài cổ, trong miệng mơ hồ không rõ, “Cỗ khí tức này...... quá cường đại...... tại sao lại xuất hiện ở đây?”

Hắn nôn nóng vạn phần, dùng móng vuốt cào vạt áo vài cái, “Mau để ta ngửi ngửi, sao lại có khí tức nguy hiểm như vậy?”

Tầm mắt Thẩm Lưu Hưởng dừng trên chiếc áo đen trong tay, đây là áo lần trước ở Vấn Tinh Lâu, y khôi phục chân thân, Chu Huyền Lan khoác lên cho y.

“Khí tức gì? Sao ta không ngửi thấy?”

Thẩm Lưu Hưởng buồn bực nâng cái áo lên, cúi đầu chôn mặt vào, hít sâu một hơi, nghiêm túc cẩn thận ngửi một lát.

Không thu hoạch được gì.

Y ngẩng đầu, đang muốn nghi ngờ cái mũi Ngao Nguyệt, khóe mắt bỗng nhiên thoáng nhìn thấy một người.

“Sư, sư huynh.”

Lăng Dạ đứng ở cửa, trong lúc nhất thời, tiến cũng không được lùi cũng không xong.

Ban ngày ban mặt, vậy mà sư đệ ở một mình trong phòng, vẻ mặt mê say ôm quần áo đệ tử hít hà.

Trên khuôn mặt tuấn tú ôn nhuận như ngọc kia, nhất thời toát ra biểu tình một lời khó nói hết.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện