“Tất cả mọi người trong Kiếm Vũ Các đều ra tay sao?”
“Bọn họ đúng là coi trọng tên nhóc này!”
“Lúc này thì hay rồi!”
“Ha hai”
Tất cả mọi người vây xem ở xung quanh đều rất vui vẻ.
Nên nói là do Trân Mộc quá mạnh hay xui xẻo đây, lại có thể ép toàn bộ người của Kiếm Vũ Các đồng loạt xông lên, đây cũng coi như là một bản lĩnh khác!
“Trân Mộc, hôm nay ngươi nhất định phải chết!”
“Thiên Vương lão tử tới cũng không thể cứu được ngươi!”
“GiếtI!!"
Thẩm Thương hô lên, sát khí ngập trời tựa như lũ lụt ùa tới.
Âm ầm.
Sau khi tiếng hô vừa vang lên, từng luồng tia chớp tức khắc vọt ra, toàn bộ đâm về phía Trần Mộc từ nhiều góc độ khác nhau.
“Mộc ca!”
“Cuối cùng chúng ta cũng được tử chiến với huynh!”
Ở phía sau, bọn Mục Thần, Đàm Tùng đều đứng lên một lần nữa, tuy rằng trên người chồng chất vết thương, nhưng không hề sợ hãi.
Ý chí chiến đấu mãnh liệt như đã ngưng tụ lại thành chất rồi bùng lên mạnh mẽ.
“Giết!”
Đàm Tùng hô to một tiếng, lần này, không cần Trần Mộc lừa, chính hắn ta là người chủ động dẫn đầu vọt lên, hoa văn tổ tiên thiêu đốt tới tận cùng.
Từng lớp hoa văn hình thú dữ tợn hiện lên trên người, hai tay như chùy lớn, hung hăng lao về hướng các đệ tử Kiếm Vũ Các.
Ngay cả Tôn Béo hơi thở đã sắp thoi thóp cũng bò dậy, sau khi bổ sung hai viên đan dược, sắc mặt đã có phần hồng hào rồi lập tức xông lên.
Thà chết vinh còn hơn sống nhục!
“Chém chết bọn họ!” Tôn Béo hét lớn một tiếng, trợ oai cho chính mình!
Cảnh chém giết hỗn loạn hoàn toàn bùng nổ. Trần Mộc bước một bước, thân hình tức khắc biến mất tại chỗ, ngay sau đó, cơ thể hắn xuất hiện phía sau Thẩm Thương như vừa dịch chuyển tức thời.
Một kiếm vừa rút ra. Kiếm thế điên cuồng phóng đại!
Chém xuống một nhát, trong chớp nhoáng lao tới rồi bổ xuống người Thẩm Thương.
Thế nhưng bản thân Thẩm Thương lại không di chuyển, chớp mắt một cái, một bóng dáng khác đã xuất hiện phía sau hắn!
Đúng là Hoắc Huyền VũI
Ẩm.
Chỉ nghe thấy tiếng va chạm vang vọng, cả người Trần Mộc bị một chưởng đẩy lui, ngã xuống mặt đất, trượt xa cả mấy chục mét.
Giờ khắc này, Thẩm Thương, Hoắc Huyền Vũ, Tân Như Nguyệt, ba người đứng chung một chõ.
Dù xung quanh có vô số người đang chém giết, trong mắt ba người bọn họ cũng không màng quan tâm, chỉ nhìn chằm chằm về phía Trần Mộc, tựa như đã xem Trần Mộc trở thành mục tiêu duy nhất của bọn họ.
“Ba đại tướng của Kiếm Vũ Các...” Sau khi nhìn thấy cảnh này, sắc mặt không ít người trở nên nặng nề.
Đệ tử của Kiếm Vũ Các cũng không ít, nhưng thật sự có thể đưa lên mặt bàn vẫn phải kể tới ba người