Ánh mắt Phong Vu Mộc hơi phức tạp, lắc đầu: "Rút lui, tên này rất lợi hại..."
Nói xong, bọn họ quay người rời đi. Cảm nhận những ánh mắt như hổ rình mồi xung quanh dần biến mất, Liễu Thanh Hân và đám người Mục Thâm, Đàm
Tùng thở phào nhẹ nhõm, lảo đảo ngã trên mặt đất thở gấp.
"May là đi rồi, mẹ nó, ông đây đã sẵn sàng không nhìn thấy mặt trời ngày mai rồi!"
Tôn Béo hùng hổ nói, vừa rồi mọi người đều nhìn chằm chằm bọn họ như muốn ăn tươi nuốt sống vậy.
"Tiếc sao? Hay ta giúp ngươi nhé!" Đàm Tùng thầm cười. "Cút!"
Mọi người cười mắng, có lẽ cười lớn quá đụng đến vết thương trên miệng, lập tức đau đến nhe răng trợn mắt.
Chấn thương quá nghiêm trọng.
Ngay cả thân thể bán yêu của Đàm Tùng cũng không chịu được nữa.
Đàm Tùng bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào Tôn Béo, đánh vào gáy hắn ta: "Tên mập chết tiệt này, trên người ngươi mang theo không ít thuốc chữa bệnh, mau đưa cho ông!"
"Một viên mười vạn hai!" Tôn Béo cười nịnh nọt, nâng giá lên!
"Ông đây đồng ý dùng thuốc của ngươi là cho ngươi mặt mũi, mau giao ra đây!"
Mọi người lập tức lao lại đánh! Trần Mộc đã quá quen với cảnh này!
"Hạ tiểu thư, lần này cảm ơn cô rất nhiều!" Trần Mộc xoay người nhìn Hạ Chỉ Lan, vẻ mặt phức tạp ôm quyền nói.
Hạ Chỉ Lan đã giúp đỡ hắn nhiều lần trong Linh Lung Đại hội, nàng ta luôn xuất hiện vào thời điểm mấu chốt nhất, Trần Mộc vẫn luôn nhớ kỹ ân tình này.
"Không cần khách sáo!" Hạ Chỉ Lan mỉm cười nói.
Sau đó, nàng ta liếc mắt nhìn thi thể của đệ tử Vũ Kiếm Các trên mặt đất, khẽ cau mày.
"Chỉ sợ sau Linh Lung Đại hội, ngươi sẽ gặp ít nguy hiểm!" Hạ Chỉ Lan nói.
Kiếm Vũ Các chết nhiều người như vậy, chỉ sợ Tiêu Thời Vũ sẽ không buông tha! Hơn nữa, lần thể hiện này của Trần Mộc quá bắt mắt, cây cao chịu gió lớn, chắc chắn trong Hoàng Thành sẽ có rất nhiều thế lực nhắm vào Trần Mộc! Ngay cả hoàng thất cũng sẽ ra tay chèn ép Trần Mộc!
"Bình thường!" Trần Mộc khẽ mỉm cười, hắn đã sớm đoán được sẽ có hậu quả gì.
Xoạc.
Lúc này, trong rừng tăm tối vang lên một tiếng xé gió sắc bén, tỉnh thần mọi người lập tức căng thẳng, ngay cả Hạ Chỉ Lan cũng năm chặt trường thương trong tay.
Chỉ là ngay sau đó, một bóng người xinh đẹp lọt vào mắt mọi người, mọi người mới dám thả lỏng, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Người đến là Ôn Chi Huyền.
Nàng cầm một thanh kiếm, toàn thân được bao phủ bởi một lớp linh lực mạnh mẽ, dường như nàng đang sẵn sàng chiến đấu, tràn đầy sát ý.
Nhưng sau khi Ôn Chi Huyền nhìn thấy mọi người đứng đó, nhìn nàng bằng ánh mắt kì lạ, nàng gãi đầu, trên gương mặt
xinh đẹp thoáng lên vẻ kinh ngạc.
"Đây là... Đánh xong rồi sao?" Ôn Chi Huyền ngơ ngác không biết làm sao.
Khi thấy cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, trong mắt nàng hiện lên vẻ kinh ngạc: "Trần Mộc, cái này... này... đều là ngươi giết?"
Ôn Chi Huyền nhìn Trần Mộc với vẻ không tin được.
Hiện trường toàn là thi thể của Kiếm Vũ Các, còn có một thi thể không rõ danh tính treo trên cây!
Trần Mộc nhìn nàng từ trên xuống dưới: "Cô đến đây để nhặt xác à?"
"Cút!" Ôn Chi Huyền mắng.
Nhưng mà, Ôn Chi Huyền cũng nhận ra bản thân đã đến quá muộn, mất cơ hội chiến đấu cùng chiến hữu!
Nhưng sau khi nhìn cảnh tượng hỗn loạn như vậy, nàng vẫn không giấu được