“Đại ca!”, gã trung niên mới ra tay gọi một tiếng. Trần Mộc nhíu mày, hắn vừa nhận thấy sự khác thường.
Lần này quả nhiên không phải một mà tới hai người cùng tới.
Gã áo bào xanh cười khằng khặc, nhìn về phía Trân Mộc: “Ta biết ngươi rất mạnh, chỉ dựa vào một mình đệ đệ ta thì khó mà giết ngươi nên chúng ta cùng ra tay. Yên tâm, chờ chúng ta làm thịt ngươi xong thì sẽ tìm một chỗ đàng hoàng để an táng ngươi”.
“Núp kỹ đấy nhưng chỉ dựa vào hai ngươi mà muốn giết ta, hình như các ngươi tự đánh giá cao mình quá!”
Mắt Trần Mộc rũ xuống, gương mặt non nớt mang theo sự lão luyện và lạnh lùng không hợp với tuổi.
“Ranh con coi trời bằng vung!”
“Cùng nhau lên, xử hắn!”
Gã áo xanh phóng ra sát khí kinh người, đao săn thú bên hông bị rút ra, mang theo sự tàn khốc vào bóng đêm.
Tiếp theo là linh lực bùng cháy, ào ào tràn ra từ trong cơ thể.
Mà thực lực lại đạt tới cảnh giới Thông Thiên rồi!
Vèo!
Hai tên cùng nhau phóng tới, trên đao săn thú có linh lực hùng hồn quấn quanh, ánh đao khiến người ta sợ hãi cũng loé lên.
“Ly Hoả Trảm!”
Gã áo đen bước ra, tung người lên không, một đao nhắm về phía Trần Mộc, chém mạnh xuống.
Ánh đao xé rách bầu trời, chém mặt đất thành hai nửa, cuối cùng lại dùng khí thế to lớn bay tới chỗ Trần Mộc.
Trần Mộc lùi nhanh, tránh đi ánh đao kia. Nhưng lúc này, lại có một bóng dáng quỷ mị xuất hiện, không biết đã đứng cạnh Trần Mộc từ lúc nào, đó là gã “đại ca” áo bào xanh.
Tên đó cũng cầm đao săn thú, chém về phía đầu Trần Mộc.
“Chết đi thằng ranhl”
Sát khí hung hãn bùng nổ, gã áo bào xanh lộ ra hung quang trong mắt.
Mà