Bầu trời vạn dặm không mây, quang đãng sáng sủal Hồ nước cũng giống như vô tận, nhìn mãi cũng không thấy điểm cuối, xung quanh trống trải chỉ có hồ nước dưới chân hắn là chuyển động mà thôi.
Mà lúc này đây, Trần Phong đang đứng trên con nước, cho dù không hề dùng linh lực thì cũng không ngã xuống.
"Nơi này là đâu vậy?" Trong lòng Trần Phong giật thót, khó có thể hoàn hồn.
Ánh mắt của hắn nhìn xung quanh một vòng, thấy nơi này giống như một thế giới trong gương, cực kỳ yên tĩnh.
"Thằng nhóc, nhìn ta này!" Bỗng nhiên, một giọng nói non nớt ngây thơ chợt vang lên trong thế giới Thủy Kính này.
"Ai vậy, ai đang nói chuyện đấy?" Ánh mắt Trần Phong sắc lẻm, lập tức cảnh giác hơn.
"Ta ở bên dưới ngươi này.”
Lúc này, tâm mắt Trân Phong vừa mới dời xuống bên dưới, phát hiện ra cách dưới chân mình khoảng năm centimet có một con báo?
Quan trọng nhất là, con báo này còn đang mặc một bộ áo tang, đầu đội mũ tơi, hai chân sau đứng thẳng, hai chân trước chắp ở sau lưng, gió lạnh tiêu điều, toát lên khí chất như cao nhân cô độc!
"Mẹ ơi, con báo này từ đâu ra vậy trời?" Trần Phong hoảng sợ, hắn bất giác lùi về sau hai bước, vẻ mặt quỷ dị nhìn nó?
Trong Hư Không pháp điển này còn có sinh vật khác nữa sao?
"Ta không phải là báo, ta là Kỳ Lân!" Con báo bĩu môi, thản nhiên đáp.
Ngay sau đó, nó cởi cái nón tơi ral
Không cởi còn may, sau khi cởi ra, Trần Phong lại càng chắc chắn hơn. Con này chắc chắn là con báo!
"Ha ha, ngươi tưởng ta chưa từng thấy Kỳ Lân hả?" Trần Phong cười lạnh.
Đời trước dầu gì hắn cũng là Bắc Huyền kiếm đế, thịt Kỳ Lân hắn cũng ăn thử rồi, đừng nói tới chuyện Kỳ Lân trông như thế nào, chẳng lẽ hắn còn không biết được hay sao?
Con báo bĩu môi, ánh mắt nhìn hắn giống như kẻ nhà quê, nó thản nhiên nói: "Thằng nhóc kia, kiếp trước tuy ngươi là Kiếm đế, nhưng thời gian sống cũng chỉ mấy ngàn năm, kiến thức còn rất ít!