Vốn dĩ, sát ý của ông ta với Trần Phong còn không mạnh đến vậy, bởi vì ông ta tin tưởng răng, Tam hoàng tử có thể giết Trần Phong.
Thế nhưng sau cuộc chiến lần này, ông đã hoàn toàn thay đổi.
Tiềm lực của Trần Phong khó mà đoán trước được, nó thực sự quá mạnh, mạnh đến mức ngay cả ông ta cũng cảm thấy bất an.
Nếu Trần Phong còn sống, không quá ba năm nữa, cậu ta chắc chăn sẽ trở thành kẻ địch lớn nhất của hoàng thất Ninh Quốc.
Vì lẽ đó, với con quái vật dị loại này, ông ta không thể cho nó cơ thể để tiếp tục sống sót và trưởng thành.
Cho dù ai muốn sống đi nữa, thì chỉ riêng Trần Phong, nhất định sẽ phải chết!
Vẻn vẹn trong chớp mắt, ông lão đã xuất hiện ngay trước mặt Trần Phong, linh lực cuồng bạo như biển tụ lại trong lòng bàn tay của ông ta, một chưởng đánh mạnh về phía của Trần Phong.
Sát ý nặng nề đáng sợ, dữ tợn và lạnh lẽo!
"Tiểu bối, chết đi cho tai"
Ẩm.
Vẻn vẹn chỉ một đòn như thế, sóng linh lực hình thành cũng đủ để nổ tung mặt đất ở dưới chân Trân Phong, tạo thành một hố sâu trăm trượng.
Sức mạnh kh ủng bố đến mức này đủ để trấn áp bất kỳ thiên tài nào trên thế gian. Đây chính là sức mạnh của cảnh giới Vạn Pháp, cho dù có là cảnh giới Thần Tàng thì cũng không ngăn nổi!
Trốn sao, muốn trốn cũng không thoát được đâu!
Lúc này đây, trên gương mặt của Hạ Phi Vũ và Hạ Chỉ Lan đều có phần tuyệt vọng.
Chỉ có Trần Phong, cho dù thân thể bị ép đến uốn cong, hắn vẫn kiên cường đứng thẳng, thà chết chứ không chịu khuất phục.
Hắn ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ tươi như màu máu, trừng mắt nhìn chăm chằm bóng người của ông già lọm khọm.
"Ông già muốn giết ta sao, ông không có tư cách đấy đâu!" Khuôn mặt của Trần Phong đầy dữ tợn, hắn hét to một tiếng.
Hai tay Trần Phong nhanh chóng tạo ấn pháp, đôi đồng tử vốn đỏ tươi dần chuyển thành một màu xanh lam đậm, giống như hai đốm lửa kì dị thiêu đốt ở bên trong.
Cạch.
Ngay giây phút đó, đất trời xung quanh như cứng lại, thời gian cũng chầm chậm trôi qua.
Sau lưng Trần Phong hiện ra một con dị thú với vô số mặt kính băng thủy tinh, con quái thú này như nhập vào cơ thể của Trần Phong.
Đột nhiên, lúc Trần Phong ngẩng đầu lên, đôi đồng tử bỗng chảy ra hai dòng máu đỏ tươi, chẳng khác nào phản phệ.
Rầm rầm.
Trong đôi mắt của Trần Phong như có hai ngọn lửa màu xanh lam đang hừng hực cháy, ngọn lửa này như yêu lửa bất diệt, theo ánh nhìn của Trần Phong, nó phóng về phía ông già
tiều tụy kia.
Ngọn lửa màu xanh lam này dừng lại trên cơ thể của ông †a một lúc, con ngươi phóng