Thiếu nữ mặc váy lụa trắng từ từ bay xuống, hai người Trần Mộc và Hạ Chỉ Lan cũng lần lượt tiếp đất, chỉ trong vòng hơn mười phút ngắn ngủi, ba người đã băng qua không biết bao nhiêu ngọn núi lớn, phép thân thông này cũng đã đủ khiến Hạ Chỉ Lan một phen mê mẩn.
Nếu như đi bằng cách thông thường, từ cửa núi đến đây thì ít nhất cũng phải mất hai ngày, vậy nên bằng cách thức vừa rồi, thiếu nữ mặc váy lụa trắng đã rút ngắn rất nhiều thời gian.
"Kẻ mạnh của cảnh giới Vạn Pháp quả là lợi hại! Không biết tới khi nào, ta mới có thể đạt tới cảnh giới Vạn Pháp đây!", Hạ Chỉ Lan thầm nghĩ bụng.
Sau đó, nàng ta vo chặt tay thành nắm đấm, trong lòng nhen nhóm khát vọng quyết tâm trở nên mạnh mẽ.
Một ngày nào đó, nàng ta cũng muốn được như thiếu nữ mặc váy lụa trắng, vượt khắp thế gian, đến lúc đó có thể đặt chân tới khắp muôn nơi.
"Khụ khụ!", thiếu nữ mặc váy lụa trắng vừa tiếp đất thì bỗng nhiên ho ra máu, máu tươi ra bắt đầu phun ra từ đôi miệng xinh xắn của nàng ta.
“Tiền bối, ngài không sao chứ?", Hạ Chỉ Lan run lên, gương mặt đầy lo lắng, vội vàng hỏi.
“Mẹ kiếp, chị đây lâu lắm mới có một phen lên mặt, còn chưa được bao lâu đã phải bẽ mặt thế này rồi!", thiếu nữ mặc váy lụa trắng tự trách móc.
Nói rồi, gương mặt nàng ta lộ rõ vẻ bất lực, có lẽ với nàng †a đây là chuyện quá đỗi quen thuộc.
"Không sao cả, chỉ là vết thương cũ tái phát thôi, không có gì đáng lo ngại cải", thiếu nữ mặc váy lụa trắng xua tay nói.
Trần Mộc khẽ chau mày, nhìn chăm chằm vào máu tươi trong bàn tay của nàng ta, trầm ngâm hồi lâu.
Sau đó, hắn giơ tay lên, mạnh mẽ nắm chặt lấy cổ tay trắng ngần của thiếu nữ mặc váy lụa trắng.
Hành động này của Trần Mộc khiến thiếu nữ mặc váy lụa trắng vô cùng kinh ngạc, nàng ta khế mím môi, đôi mắt thoáng hiện nét dễ thương, nói trêu rằng: "Sao thế? Này nhóc, ngươi định chiếm đoạt ta sao?"
Trần Mộc vẫn nắm chặt cổ tay của nàng ta, ngẩng đầu lên và hỏi: "Linh Căn của ngài bị tổn thương rồi sao?"
Gương mặt của nàng ta có nét kinh ngạc khó hiểu: "Sao ngươi biết?"
"Không cần bận tâm sao tôi lại biết, ngài chỉ cần trả lời tôi đúng hay không là được!", Trần Mộc đáp.
Thiếu nữ mặc váy lụa trắng rụt tay lại, không trả lời hắn mà chỉ khẽ cười nói: "Chuyện của chị ta đây không cần các ngươi bận tâm, cứ lo cho bản thân các ngươi đi đã!"
"Điện chủ của Thiên Điện là một tên đạo đức giả, đừng vội tin vào dáng vẻ bên ngoài hiền hậu của hắn, thực ra hắn là một kẻ không từ bất kỳ thủ đoạn nào, chỉ cần bị hắn nhắm tới thì ngươi chắc chắn sẽ không yên thân đâu!", thiếu nữ mặc váy lụa trắng nói.
Trân Mộc chau mày nói: "Sao hắn lại nhắm vào tôi chứ?"
Thiếu nữ mặc váy lụa trắng cười khẩy đáp: "Ngươi vẫn chưa biết lý do tại sao hắn lại nhằm vào ngươi ư?"
"Vì Ấn Thần chăng?", Trần Mộc hỏi vặn lại.
"Xem ra ngươi cũng không phải kẻ ngộc!", thiếu nữ mặc váy lụa trắng khế cười nói: "Ấn Thần trên người ngươi là tín vật của chủ môn phái Thất Huyền Tông, sau này bị thất lạc, nên đã trở thành tín vật vô chủ. Sau này tín vật đó lại bị ngươi đoạt được, Thất Huyền Tông ắt phải giành lại, nhưng giờ ngươi đã gia nhập Linh Tiêu Tông, với thực lực và tình hình hiện tại của Linh Tiêu Tông, Thất Huyền Tông tạm thời sẽ không dám ngang nhiên đến đây giành lại nó đâu!"
“Nhưng Thất Huyền Tông