Nàng ta vẫn mặc một bộ đồ xanh chấm đất, điểm khác là nàng buộc tóc lên, dáng người khiến ma quỷ tức giận cùng đôi chân trắng phát sáng vẫn đu đưa hấp dẫn ánh mắt đàn ông.
Ngay cả Trần Mộc cũng không khỏi liếc nhìn đôi chân dài miên man đó, sau đó giả vờ thản nhiên nhìn đi chỗ khác.
Trên thực tế, ánh mắt của Trần Mộc đã rơi cả và trong mắt Trình Vũ Hiên.
Thế nhưng nàng ta không thèm để ý, chỉ đi đến trước bàn ăn, ngồi xuống, gác đôi chân dài trắng nõn lên, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào Trần Mộc.
"Tiểu sư đệ, có biết nấu ăn không? Ta đói" Trình Vũ Hiên hỏi.
Tu luyện trong biển một thời gian dài, nàng gần như không ăn một hột gạo nào, đã đói đến sắp ngất.
"Ta biết nấu, nhưng..."
"Sao ta phải nấu cho ngươi ăn?"
Trần Mộc có vẻ không vui.
"Chỉ bằng việc ngươi vừa nhìn chân ta!"
Trình Vũ Hiên bình tĩnh nói.
"Ta nhìn một cái thôi mà” Trần Mộc càu nhàu.
"Nhìn một cái thì không phải là nhìn à? Thích nói không?”
Trình Vũ Hiên nhìn chằm chằm vào hắn.
Trân Mộc hỗn độn trong gió! Nói năng kiểu quái gì vậy!
Người con gái này quá mạnh mẽ, không thể trêu nổi!
"Rồi, chờ chút, ta đi nấu!" Trần Mộc cắn răng nói. Coi như hắn đuối lý!
Lần này Trần Mộc không hề trốn tránh, nhìn thẳng vào cặp đùi ngọc của nàng, thậm chí còn nhìn thêm vài lần rồi mới vào bếp.
Nửa tiếng sau.
Trên bàn ăn tràn ngập món ngon thơm phức, mùi thơm lan tỏa khiến khẩu vị của mọi người càng tăng lên.
"Được đó sư đệ, nấu ăn ngon thật!" Trình Vũ Hiên tán thưởng một câu.
Sau đó, không lãng phí thêm thời gian nữa, nàng ta cầm đũa lên càn quét thức ăn trên bàn, y như quỷ đói đầu thai.
Trần Mộc cũng ngồi vào bàn, hắn nhìn Trình Vũ Hiên, hỏi: "Sư tỷ, Linh Điện của chúng ta có bao nhiêu người vậy, sao ta thấy cứ trống trống!"
"Bây giờ tính cả ngươi thì có mười ba. Bọn họ thường tu luyện ở nơi khác trong tông, rất ít khi quay về Linh Điện!" Trình Vũ Hiên trả lời mà không thèm ngẩng đầu.
"Thiên Điện thì sao? Có bao nhiêu người?" Trần Mộc hỏi tiếp.
"Hình như bảy,