Một ngày mới bắt đầu.
Trần Mộc lại xách Thiên Tùng Vân Kiếm đi vào Đồng Nhân Tháp.
Có lẽ hôm qua sự tích Trần Mộc xông tháp tạo ra oanh động không nhỏ, cho nên bây giờ vừa thấy hắn đến, rất nhiều đệ tử đều nhìn về phía Trần Mộc.
"Hôm qua tên này bị thương nặng như vậy, thế mà hôm nay lại tới nữa!”
"Không biết lần này hẳn sẽ xông đến tầng thứ mấy của Đồng Nhân Tháp đây?"
Tiếng nghị luận xa xa truyền tới. Có điều, Trần Mộc không hề để ý tới những ánh mắt này, hắn đi thẳng tới trước mặt trưởng lão áo bào xanh: "Trưởng lão, mở tháp đi!"
Trưởng lão áo bào xanh ngước mắt lên, lạnh nhạt nhìn thoáng qua Trần Mộc: "Cần Truyền Âm Phù không?"
"Không cần!" Trần Mộc nói.
Trưởng lão áo bào xanh không nhiều lời nữa, vung tay áo lên, cửa lớn nặng nề lại âm ầm mở ra.
Trong mắt Trần Mộc lóe lên chiến ý lạnh thấu xương, chân giẫm mạnh, thân hình hóa thành một cơn gió bay thẳng vào trong.
Mà trong lúc Trần Mộc tiến vào tháp tu luyện.
Một bên khác, ở chỗ sâu nhất Linh Tiêu Tông có một ngon núi nguy nga, trên đỉnh núi là tòa đại điện vàng son lộng lẫy sừng sững đứng đó.
So sánh với bốn đại điện khác, bên ngoài tòa đại điện này được chế tạo từ linh thạch, nhìn từ xa có cảm giác cực kỳ xa hoa, cho dù là hoàng cung Ninh Quốc cũng không so sánh được.
Ngọn núi này tên là Linh Tiêu Phong, mà toà đại điện vàng son lộng lẫy này tên là Linh Tiêu Điện.
Đây là cung điện của Tông chủ, đồng thời cũng là nơi tổ chức các cuộc họp quan trọng của tông môn.
Ngày hôm nay, một nữ tử mặc tố y lướt nhanh trên bầu trời, sau đó hạ xuống đỉnh ngọn núi này.
Mà bên cạnh nàng cũng có ba nam tử nhanh chóng hạ xuống, đây chính là bốn đại Điện chủ của Linh Tiêu Tông.
Trong đó, ánh mắt âm trầm của Điện chủ Thiên Điện rơi trên người Hàn Giang Tuyết, nhất là dáng người gần như hoàn mỹ kia của nàng, sau đó gương mặt mới lộ ra nụ cười nhẹ: “Không ngờ, hôm nay Linh Điện các ngươi