Nhà họ Trần không có gì đáng để hắn lưu luyến!
Tất cả mọi người trong quảng trường nhìn Trần Mộc rời đi, khi quay đầu lại liền nhìn thấy Trần Thiên Hải với vẻ mặt cứng đờ đứng nguyên tại chỗ.
Ánh mắt mọi người lộ ra vẻ mỉa mai
"Lúc người ta bần cùng thì ngươi không giúp đỡ, đến khi người ta vươn lên dẫn đầu thì ngươi là ai chứ?"
"Trần Thiên Hải này thật sự coi người khác là kẻ ngốc sao? Hôm nay ông ta có thể vì Trần Mộc mà đâm sau lưng Trần Hồng Sinh, không chừng lần sau có thể vì người nào đó mà đâm sau lưng Trần Mộc!"
"Nhà họ Trần này chỉ toàn kẻ bất tài không vực dậy nổi mà thôi
Tâm nhìn hạn hẹp của trưởng lão nhà họ Trần khiến mọi người có mặt đều cười thầm, bây giờ xem ra nhà họ Trần đừng nói là vùng dậy, không diệt vong đã là rất tốt rồi!
Có lẽ, bọn họ còn có thể lợi dụng cơ hội này mà phân chia địa bàn và tài nguyên của nhà họ Trần!. ????гải nghiệⅿ đọc tгuyện số 1 tại ⩵ ????гùⅿ???? гuyện.Vn ⩵
"Con gái, chúng ta cũng đi thôi!"
Thành chủ đứng dậy, liếc nhìn sắc mặt của Trần Thiên Hải và gia chủ các gia tộc khác đang ngồi ở đây, ông ta đã đoán được vận mệnh tương lai của nhà họ Trần rồi!
Chỉ sợ sau này nhà họ Trần sẽ phải diệt vong!
Trần Mộc rời khỏi quảng trường,
Đan Vương Lâm Triều Ca và Ngụy Mặc cũng nhanh chóng. đi theo.
Tại lối ra của quảng trường Hai người nhanh chóng ngăn Tiần Mộc lại
“Tiểu hữu, không biết ngươi có thời gian không, đến Túy Bảo Lâu của ta ngồi một lúc đi!" Lâm Triều Ca nhiệt tình mời
Trần Mộc liếc nhìn Lâm Triều Ca và Ngụy Mặc, nếu hôm nay không có Lâm Triều Ca giúp đỡ, e rằng hân sẽ phải dùng một số phương pháp cấm ky mới có thể thoát khỏi nguy cơ, mà những phương pháp cấm ky này đều cần trả giá rất đắt Với sự giúp đỡ của Lâm Triều Ca, hản có thế tránh được rất nhiều rắc rối
Vi vậy, Trần Mộc cũng không còn tránh xa ngàn dặm như. trước nữa, gật đầu nói: "Được!"
Một khắc sau,
Trong một phòng khách rộng rãi xa hoa của Túy Bảo Lâu, chủ quầy Đường Cô của Túy Bảo Lâu phụ trách pha trà, Trần Mộc và Lâm Triều Ca ngồi đối diện nhau, Ngụy Mặc và Khương Âm lần lượt ngồi bên cạnh Lâm Triều Ca và Trần Mộc.
“Đúng là anh hùng xuất thiếu niên, đã lâu rồi lão phu chưa thấy một cuộc so tài tuyệt vời như vậy trên võ đài, ngươi đối mặt với kẻ thù tầng thứ tám Trực Khóa, hơn nữa còn đạp một kiếm tu thiên tài đã thức tỉnh linh căn Kiếm Hồn dưới chân, Trần Mộc huynh đệ quả thực là thiên tài hiếm có trên đời!” Lâm Triều Ca khen ngợi
Đường Cô phụ trách pha trà, thỉnh thoảng cũng dùng ánh mắt sáng ngời nhìn Trần Mộc, nàng ta cũng đi xem trận thi đấu hôm nay.
Trận chiến gay cấn chấn động lòng người này cũng khiến nàng ta cảm thấy vô cùng kinh ngạc, đặc biệt là Trần Mộc, hăn chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, không những có thể chiến đấu với kẻ địch tầng thứ tám Trực Khóa mà còn lĩnh ngộ được kiếm thế, điều này làm nàng ta cảm thấy không thể tin được!
Lâm Triều Ca vừa nói vừa không ngừng quan sát sự thay đối trên khuôn mặt Trần Mộc, đáng lẽ loại khen ngợi này có. thể dễ dàng khiến cho thiếu niên trẻ tuối lộ ra dáng vẻ kiêu ngạo, tuy nhiên lại không ảnh hưởng đến Trần Mộc chút nào, sắc mặt hẳn vẫn bình tĩnh, dường như bỏ qua ngoài tai những lời này.
"Lâm tiền bối quá khen, chuyện hôm nay cảm ơn Lâm tiền bối giúp đỡ, ân tình trợ giúp ngày hôm nay, ta sẽ ghi tạc. trong lòng!" Trần Mộc ôm quyền nói.
"Haha, Trần huynh đệ khách sáo rồi, lão phu cũng chỉ xuất phát từ lòng yêu mến nhân tài mà thôi!”
Lâm Triều Ca cười lớn, trên mặt lộ vẻ hài lòng, đây không. phải là điều ông muốn hay sao?
Vừa rồi ông vì bảo vệ Trần Mộc mà không chút do dự đắc tôi với Kiếm Hoàng, như vậy chẳng