Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

C358: Long đằng hải


trước sau

Trình Vũ Hiên vẫn khá hiểu biết về Long Đăng Hải, Long Đăng Hải tu tập công pháp không thuộc về Linh Tiêu Tông mà là do gia tộc sau lưng hắn ta cung cấp.

Gia tộc sau lưng Long Đằng Hải cũng được coi là có chút danh tiếng ở Nam Châu, mà công pháp hắn ta tu tập cũng không tệ, so với bạn cùng lứa thì hắn ta cũng mạnh hơn rất nhiều.

Chỉ thấy một gai xương màu xám trắng trải dài khắp toàn thân Long Đằng Hải, mùi hôi như thịt thối lẫn tanh tưởi của máu tràn ra ngoài, đồng thời, mắt của hắn ta cũng dần biến thành màu đỏ đậm như chứa đựng sự hung tàn nào đó.

Mặc dù Long Đăng Hải tỏ ra khá khinh thường Trần Mộc. nhưng trong lòng hăn ta lại không như thế, việc giết Chu Khoan đã đủ để chứng minh thực lực của hắn rồi.

Bùm!

Bàn chân của Long Đãng Hải giãm mạnh xuống đất, người lao nhanh về phía Trần Mộc, hai ngón tay vươn ra, bên trên có linh lực màu xám trng quấn quanh, mang theo sự sắc bén tấn công về phía cổ họng Trần Mộc.

Sát khí lạnh thấu xương, Long Đăng Hải vừa ra tay thì không hề nương tình.

Trong con ngươi Trần Mộc phản chiếu hình ảnh hai ngón tay, đầu hắn nghiêng về sau một chút với góc độ khá khéo để tránh né thế công của đối thủ.


“Hừ!”, Long Đăng Hải hừ lạnh một tiếng như thể đã lường trước được, lúc này cơ thể hắn ta cũng nhích một chút, tiến thẳng về phía Trần Mộc.

Chỗ nào trên người hẳn ta cũng có gai xương chứa dựng sức sát thương đáng sợ.

Bộp bộp! Gai xương sắc bén đâm xuyên không gian, thậm chí còn vang lên những tiếng động chói tai, tia sáng lạnh lấp loé khiến mọi người có mặt kiêng dè.

Trần Mộc lui nhanh về sau, tiếp theo chân dùng một điểm trên võ đài làm điểm tựa, nhún một cái bay lên, tránh né sự bám sát của Long Đăng Hải.

“Muốn chạy à? Không có cửa đâu!”

Long Đăng Hải cười khinh miệt,

người cũng bay xộc lên, đánh về phía Trần Mộc trên không trung.

Hai người cứ một chạy một đuổi theo, mũi chân Trần Mộc liên tục nhún nhẹ xuống, lần này cũng có thể né tránh sự tấn công một cách suýt sao.

Trên sân rộng, mọi người chỉ có thể nhìn thấy hai cái bóng không ngừng chạy đuổi theo nhau trên võ đài mà không hề có âm thanh va chạm nào truyền ra.


Cứ đuổi miết như thế hết mười hiệp.

Bên dưới không ngừng phát ra âm thanh thảng thốt vì dù thế công của Long Đằng Hải dữ dội nhưng dường như hắn ta chẳng thể chạm tới góc áo của Trần Mộc nữa là.

Long Đăng Hải dần mất kiên nhãn, vẻ mặt dữ tợn, hắn ta quát: “Trần Mộc, ngươi chỉ có thể chạy trốn thôi à?”

Trần Mộc không nói gì, mà cơ thể linh hoạt vẫn luôn tránh né.

Long Đăng Hải cần răng, cuối cùng mất hết kiên nhẫn, đột nhiên nâng tay, linh lực xám trắng bùng nổ chói mắt, tụ lại trong lòng bàn tay hẳn ta tạo thành một ấn ánh sáng, tiếp theo nó được phóng ra.

“Thiên Cốt Xuyên Tâm Chưởng!”

Một tiếng gầm nhẹ vang vọng, ấn ánh sáng bùng nổ, hư không chấn động, trong gió, ấn ánh sáng phóng to cỡ mười trượng bao trùm cả võ đài, hướng về phía Trần Mộc.

Rầm!

Mặt ngoài võ đài không ngừng lắc lư như sắp không chịu nổi sức ép từ chưởng lực này.

Ánh mắt Trần Mộc co lại, không còn lùi nhanh nữa mà lật tay đánh ra một chưởng trực diện.

Bùm!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện