Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

C407: Di tích xuất thế


trước sau

Từng luồng linh khí bàng bạc nặng nề trùng trùng điệp điệp như hồng thủy phủ xuống từ trời cao, bao trùm cả ngọn núi Thiên Khôi rộng lớn.

Những yêu thú ẩn nấp trong dãy núi giống như bị giật mình, đôi đồng tử màu đỏ nhìn chằm chặp về phía vùng trời đó, liên tiếp phát ra từng tiếng rít gào giống như là sợ hãi hay thần phục.

Mà rất nhiều võ giả xông vào núi Thiên Khôi hôm nay đều có cảm ứng được, bọn họ đồng loạt ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy kinh hãi, nơi không gian hư vô đó, một vết nứt khoảng tâm trăm trượng xuyên thấu cả trời cao, vết nứt dữ tợn đó giống như xé rách cả bầu trời, sát khí đen ngòm tỏa ra chia cắt thế giới thành hai nửa.

Mà qua cái khe đó, từng luồng sóng cổ xưa không cách gì trấn áp được đang điên cuồng lan ra, cho dù là cường giả của cảnh giới Thần Tàng cũng không khỏi kính phục trước luồng linh khí đó.

"Di tích xuất thế? Trời muốn giúp ta rồi!" "Nhanh lên!"

"Nếu có được bí tàng của Thương Long tông, cái ngày mà chúng ta quật khởi sẽ không còn lâu nữa!"


Trong giây phút đó, rất nhiều võ giả chợt xôn xao giống như vừa hít phải th uốc lắc, từng đôi mắt đỏ ngầu điên loạn, yêu thú cản đường liên tục bị đẩy lùi, rơi vào trong khe hở đó.

Di tích đã xuất hiện trước mắt, ai sẽ là người giành được bảo vật, ai có thể một bước lên trời, bọn họ đều chầu chực ở nơi này, cả ngọn núi Thiên Khôi lại càng thêm chấn động.

"Di tích xuất thế sao?" Sâu trong rừng rậm, Dương Chấn Thiên cũng nhìn thấy vết nứt không gian đó, đôi đồng tử của hắn mở cực lớn, khuôn mặt kích động và mừng rỡ như điên.

Đột nhiên, ánh mắt hẳn lạnh lùng nhìn chăm chăm về phía Hàn Giang Tuyết, hắn ta khế cắn răng, căm hận nói: "Các ngươi cứ chờ đó cho ta, sớm muộn gì Dương gia của chúng ta cũng sẽ tìm các ngươi đòi lại món nợ này!"

"Đi thôi!" Dương Chấn Thiên vung tay lên, dẫn mọi người của Dương gia vẫn còn trong trạng thái khiếp sợ rời khỏi đó.

Mặc dù Thất Sắc Hỏa Linh Liên quý giá thật, nhưng so với của di tích của Thương Long tông thì chẳng đáng nhắc tới một chút nào, nếu như bọn họ có thể tiến vào di tích của Thương Long tông, ai cũng có thể tìm ra được bảo vật. vậy thì liều mạng một mất một còn với Hàn Giang Tuyết ở đây có ý nghĩa gì đâu, rõ ràng di tích của Thương Long tông quan trọng hơn nhiều.

Còn về hai người trẻ tuổi của Dương gia bị giết hại, Dương Chấn Thiên cũng không dùng dãng nữa, nếu như có được di tích của Thương Long tông, có thiên tài trẻ tuổi nào mà hắn không có được nữa đây!

Linh lực của Dương Chấn Thiên bùng nổ, hắn vội vàng dẫn mọi người Dương gia nhanh chóng lao vào khe hở không gian đó.

Thấy thế, Hạ Chỉ Lan vội vàng hái đóa Thất Sắc Hỏa Linh Liên kia xuống, gương mặt không giấu vẻ vui mừng, đưa nó cho Trần Mộc: "Này!"

Trần Mộc có phần hơi kinh ngạc, hẳn khẽ cười một tiếng, lắc đầu nói: "Cô cứ giữ lại đi, tạm thời ta không cần dùng đến đóa Thất Sắc Hỏa Linh Liên này!"

"Được rồi!" Nghe vậy, Hạ Chỉ Lan cũng không từ chối nữa, nàng ấy vui vẻ tự mình cất

đi, dù sao đóa Thất Sắc Hỏa Linh Liên cũng có thể giúp nàng nâng cao thực lực lên không ít!


Còn về Hàn Giang Tuyết và Trình Vũ Hiên, hai người vẫn đang chăm chú nhìn về phía vết nứt không gian trên trời cao, bọn họ có thể cảm nhận được, từ khi khe hở không gian kia xuất hiện, không khí bao trùm nơi ngọn núi Thiên Khôi đều hoàn toàn thay đổi.

"Không ngờ di tích của Thương Long tông xuất thế lại gây ra một trận chiến lớn đến như vậy, ta đã đánh giá thấp nó rồi!" Hàn Giang Tuyết nặng nề nói.

Có vết nứt không gian này dẫn đường, chỉ sợ có nhiều người sẽ tiến vào di tích của Thương Long tông này hơn, nếu cứ như vậy, cạnh tranh sẽ càng ngày càng lớn!

"Chúng ta đi thôi, đừng lãng phí thời gian nữa!" Trần Mộc trầm giọng nói.

"Được!" Mấy người Hàn Giang Tuyết gật gù.

Ngay sau đó, mọi người cũng không chần chừ nữa, họ phóng thích toàn bộ linh lực, tăng tốc lao về phía vết nứt không gian bên dưới ngọn núi xanh trùng điệp kia.

Cả chặng đường sau đó, đúng là mấy người bọn họ không gặp phải phiền phức gì quá lớn, cho dù thỉnh thoảng có một vài yêu thú chạy đến ngăn cản, bọn nó cũng bị mấy người Trần Mộc giải quyết rất nhanh, có một cường giả ở cảnh giới Vạn Pháp như Hàn Giang Tuyết ở đây, mấy yêu thú này cũng không phải là vấn đề gì lớn.


Khoảng đến lúc chạng vạng, rốt cuộc mấy người Trần Mộc cũng đã tới nơi sâu nhất ở ngọn núi Thiên Khôi.

Từ nơi này ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy rõ ràng vết nứt hơn trăm trượng ngay ở trên bầu trời, nó sừng sững trên đỉnh đầu của bọn họ như vậy, đến nơi này rồi, họ mới cảm nhận được rõ ràng luồng năng lượng cổ xưa từ trong đó tỏa ra.

"Ngày đó cả tòa tông môn của Thương Long tông biến mất khỏi địa giới Nam Châu chỉ trong một đêm, rất nhiều người đã đi tìm di hài của chúng đệ tử, có người lại để ý đến truyền thừa của tông môn, nhưng họ lại không sao tìm được, không ngờ tòa tông môn này lại bị giấu vào trong hư không!" Đôi mắt xinh đẹp của Hàn Giang Tuyết nhìn chăm chú vào. khe hở không gian trên đỉnh đầu, kinh ngạc nói.

Cũng khó trách tất cả mọi người đều không tìm được di tích của Thương Long tông.

Bị giấu vào trong hư không như thế này, làm sao bọn họ †ìm thấy được!

Nhưng mà, trong lòng bọn họ cũng cảm thấy chấn động trước gốc gác của Thương Long tông, phải biết, chỉ có Cường giả cao nhất trong thiên địa mới có thể phá vỡ hư không như thế này.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện