Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

C451: Là các ngươi


trước sau

"Tần huynh, đừng nói nhảm nhiều nữa, cùng lên đi, sau khi đánh ngã nữ nhân này rồi thì cho ngươi xử lý, đến lúc đó ngươi muốn chơi thế nào thì chơi!" Hoàng Côn bên cạnh cười nói, ẩn ý trong đó không cần nói cũng hiểu, dù sao Hàn Giang Tuyết cũng là đệ nhất mỹ nhân!

Nghe vậy, Tân Thạch Long li3m miệng một cái, đôi mắt hiện ra d*c vọng, cũng không nói nhảm nữa, linh lực quanh thân bạo phát.

Bùm.

Chỉ thấy không gian chấn động, linh lực cường đại nhanh chóng quét ra, khiến cả vùng trời tối sâm, chấn động cuồng bạo ẩn chưa uy lực hủy diệt thiên địa!

Mà quanh người Hoàng Côn cũng phóng thích khí tức Thiên Ma cuồn cuộn, loại ma quang đó bá đạo vô cùng, cho dù cùng là cường giả cảnh giới Vạn Pháp cũng phải kiêng kị!

Vù vù.

Chỉ thấy hai người đạp mạnh về phía hư không, theo thanh âm vang vọng của khí bạo, hai bóng dáng lao đi như báo đi sẵn, vọt thẳng về phía Hàn Giang Tuyết.


Thấy thế, Hàn Giang Tuyết năm chặt chiến thương màu bạc trong tay, sau khi hít sâu một hơi, đôi mắt đẹp cũng trở nên sát phạt lạnh lếo, thân thể mềm mại nghênh đón, một trận đại chiến kinh thiên động địa lại nổ ra phía chân trời.

Một bên khác, Trình Vũ Hiên và Hạ Chỉ Lan kéo thân thể Trần Mộc, hóa thành ba đạo ánh sáng, liều mạng bay về phía Thiên Khôi Sơn.



Quanh người Trần Mộc vẫn ngập tràn lực Hung Sát, càng ngày càng bành trướng mãnh liệt, trong thân thể cũng không ngừng truyền đến những tiếng nổ vang chấn động rất nhỏ.

Mỗi lần loại âm thanh chấn động đó truyền ra, khóe miệng Trần Mộc sẽ tràn ra chút máu tươi, thân thể vốn đã đến cực hạn càng ngày càng tàn tạ, dường như lúc nào cũng có thể nổ tung.

"Trình tỷ, Trần Mộc có chết hay không?" Cảm nhận được. trạng thái của Trần Mộc, gương mặt của Hạ Chỉ Lan cũng lộ ra chút lo lắng, khẩn trương nhìn về phía Trình Vũ Hiên.

Trình Vũ Hiên thở dài: "Ta cũng không biết, rốt cuộc Trần Mộc này bị làm sao chứ? Nhưng mà trước giờ mạng tên tiểu tử này dai lắm, chắc là có thể vượt qua thôi.”

Khí Hung Sát trên người Trần Mộc, đến Hàn Giang Tuyết cũng phải bất lực, huống hồ là võ giả cảnh giới Thần Tàng như nàng.

Bây giờ các nàng cũng chỉ có thể để Trần Mộc tự cầu phúc thôi

Ầm ầm.

Lúc này, sau lưng hai người vang lên những tiếng nổ đinh tai nhức óc, sau đó là ánh sáng chói mắt lập lòe, dư chấn cuồng bạo của linh lực khuếch tán khắp bốn phương tám hướng như thủy triều.

Loại dư chấn đó, cho dù ở khoảng cách xa xôi thì vẫn đẩy ba người Trình Vũ Hiên bay xa trăm mét.


Hai người Trình Vũ Hiên và Hạ Chỉ Lan nhanh chóng nhìn về phía sau, hai người có thể cảm ứng được, ở chân trời phía xa xôi đã xảy ra một trận đại chiến

lòng trời lở đất.

"Bên kia đã đánh nhau rồi, chúng ta mau tăng tốc rời đi thôi” Trình Vũ Hiên cản răng, thấp giọng nói.

Cho dù bây giờ các nàng rất lo lắng cho an nguy của Hàn Giang Tuyết nhưng cũng không thể phụ quyết tâm của nàng được, các nàng nhất định phải mang viện binh quay về!

Hai người không nói nhảm nhiều nữa, nhanh chóng kéo cơ thể Trần Mộc, bộc phát tốc độ cực hạn xông vút về phía xa.

Chỉ là hai người mới lao đi chưa được bao xa, hai người áo đen của Thiên Ma Cung lại quỷ dị xuất hiện trước mặt ngăn các nàng lại, cười nhạt nói: "Hai vị chớ vội đi, bọn ta tìm các ngươi còn có việc đây!"

"Là các ngươi?!" Nhìn thấy hai tên áo đen này, trong lòng Trình Vũ Hiên và Hạ Chỉ Lan đều run lên.

Các nàng không xa lạ gì hai tên này cả, đó chính là hai võ giả cảnh giới Thần Tàng ở Thiên Ma Cung mà các nàng giao chiến trong bồn địa màu đen.

Chỉ là các nàng không ngờ, đối phương lại âm thầm tránh Hàn Giang Tuyết đuổi theo tới đây.

Một người áo đen trong đó nhìn thoáng qua Trần Mộc trong tay các nàng, cười nói: "Hai vị, chỉ cần giao người trong tay các ngươi cho ta, ta sẽ thả các ngươi đi, thế nào?”


Trình Vũ Hiên và Hạ Chỉ Lan không nói gì, tay ngọc vẫn nắm chặt hai tay Trần Mộc, gương mặt kiêng kị nhìn bọn họ.

Hai tên Thiên Ma Cung này đều là cường giả cảnh giới Thần Tàng tầng thứ năm, thực lực cao hơn các nàng nhiều, thế này còn đánh gì nữa?

"Ta nghĩ chắc các ngươi không còn đồng bạn cảnh giới Vạn Pháp nào nữa đúng không!"

Hai tên áo đen cười âm trầm, thân thể dần dân tiến lại, cỗ lực lượng Thiên Ma màu bạc phóng thích, chấn động mạnh mẽ khiến đại địa dần nứt toác.

Thân thể mềm mại của Trình Vũ Hiên và Hạ Chỉ Lan dần lui về phía sau, đối mặt với hai cường giả cảnh giới Thần Tàng này, các nàng như lâm đại địch.

Hạ Chỉ Lan cầm một cánh tay của Trần Mộc, không tự chủ được hơi dùng sức, đôi mắt đẹp mong chờ nhin hẳn, hi vọng giờ phút này Trần Mộc có thể tỉnh lại.

Nhưng đáng tiếc là, Trần Mộc vẫn không có động tĩnh gì.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện