“Trần Mộc, vừa nhìn thấy bóng dáng quen thuộc này, vẻ mặt Hạ Chỉ Lan lộ rõ vẻ mừng vui, nàng ta không ngờ là Trần Mộc lại xuất hiện ở giây phút quan trọng này.
Trần Mộc quay đầu lại, khẽ mỉm cười nói với nàng ta:"
Ngươi quả thật đã không phụ lòng công sức chỉ dạy của ta, súng ý đó... khá lắm!"
Được Trần Mộc khen ngợi, Hạ Chỉ Lan chợt thẹn đỏ bừng mặt, nhưng nhiều hơn thế là niềm vui hân hoan vì cuối cùng cũng đã được Trần Mộc công nhận. Đây là chuyện khiến nàng †a cảm thấy vui nhất!
"Tên khốn nhà ngươi vẫn chưa chết sao!"
Tên áo đen chật vật bò ra từ vách núi, gương mặt tái mét lộ rõ vẻ tức giận tột độ. Hắn ta không ngờ là, cơ thể của Trần
Mộc lại có thể kháng cự lại được tà khí hung ác dữ tợn đó.
"Yên tâm, ngươi sẽ chết trước ta!", Trần Mộc khẽ nheo. mắt, lạnh lùng nói.
Tên áo đen nở nụ cười giễu cợt, ánh mắt khinh thường: "Đúng là điên cuồng, chỉ dựa vào thực lực cấp cảnh giới
Thông Thiên của ngươi sao..."
Nhưng hẳn còn chưa dứt lời thì bóng dáng của Trần Mộc đã tan biến ngay tại chỗ.
Tên áo đen nheo mắt lại, rồi bỗng có một tia sáng như: vụt qua nhanh như chớp, chỉ trong chớp mắt đã vượt khoảng cách mấy trăm mét rồi xuất hiện ngay trước mặt hẳn ta.
Những đầu ngón tay sắc nhọn như lưỡi kiếm tử thần, xoẹt một nhát qua cổ hẳn ta dễ như trở bàn tay.
Xoẹt. Máu tươi phun tung toé khắp nơi!
Tên áo đen trợn tròn mắt với vẻ đầy khó tin, nhìn chăm chăm vào Trần Mộc!
"Sao có thể thế được chứ? Sao lại thành ra như này?"
Ngay cả lúc chết, hẳn ta cũng chưa thể hiểu nổi lý do thực lực của Trần Mộc tăng vọt trong thời gian ngắn ngủi như vậy!
Trần Mộc lạnh lùng liếc nhìn hắn ta một cái, mặc cho đầu hẳn ta bay văng ra ngoài, cơ thể mặc áo đen không còn sự sống đổ gục xuống.
Từ lúc ra tay đến lúc kết thúc trận chiến,