Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

C467: Sát ý ngập trời lộ ra không chút che đậy


trước sau

Giờ khắc này, Hoàng Côn cực kỳ hoảng loạn.

Hản không chút do dự xoay người bỏ chạy.

Nhưng mà với tốc độ khi trọng thương hiện tại, sao hẳn có thể thắng được tốc độ càn quét của làn sóng hỏa diễm kia.

Mấy nhịp thở ngắn ngủi trôi qua, đạo Lưu Hồn chân hỏa kia đã đuổi kịp Hoàng Côn, mang theo lực lượng thiêu đốt bao trùm lấy hắn ta.

"AI" Giờ khắc này, một tiếng kêu thảm thiết thê lương vang vọng khắp thiên địa, thân thể Hoàng Côn bị Lưu Hồn chân hỏa bao trùm, hoàn toàn bị đốt cháy.

Bộ dạng thảm thiết như vậy khiến tất cả mọi người đều khiếp sợ.

Đám người Hàn Giang Tuyết và Trình Vũ Hiên đều trợn mắt, gương mặt lộ ra vẻ kinh hãi.

Các nàng không ngờ, hôm nay lại thật sự có cường giả cảnh giới Vạn Pháp ngã xuống ở nơi này.

Ẩm!


Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, bầu trời phía trước bỗng nhiên chấn động, từng vết nứt không gian dữ tợn nhanh chóng hiện ra.

Phải biết, vết nứt không gian này không phải do Kiếm Ý. hay Thương Ý huyễn hóa ra, mà là thật sự là không gian bị chấn vỡi

"Có cường giả tuyệt thế cách không ra tay!” Nhìn thấy cảnh tượng này, Hàn Giang Tuyết cực kì bất ngờ.

Rốt cuộc là cường giả gì mới có thể cách không đánh vỡ không gian, cách không ra tay chứ?

Đây ít nhất phải là cường giả cảnh giới Bất Diệt!

Lúc này, một cánh tay già nua gầy như que củi thò ra khỏi hư không đen sì, túm lấy Hoàng Côn đang bị đại hỏa thiêu dốt đi, hình như muốn cứu hắn ta.

Trần Mộc cần răng, trong lòng dâng lên sát ý, lập tức. nâng Ma Kiếm Thái Cổ lên lần nữa.

Nhưng lúc này, hẳn thấy một giảm giác đau nhức kịch liệt không thể hình dung nổi lan tràn toàn thân.

Tất cả lực lượng Hung Sát tiêu tan trong nháy mắt. "Đáng chết!"


Sắc mặt Trần Mộc cực kì khó coi, trong thời khắc mấu chốt này, cuối cùng lực phản phệ của lực Hung Sát cũng đến.

Cảnh giới của Trần Mộc nhanh chóng sụt giảm, rơi xuống cảnh giới Thông Thiên.

Cùng lúc đó, Trần Mộc

cũng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt, cơn đau mãnh liệt không thể chịu đựng càn quét cơ thể, hắn trực tiếp ngã từ không trung xuống.

"Trần Mộc!" Nhìn thấy cảnh tượng này, ba người Hàn Giang Tuyết đều giật mình sợ hãi, lập tức vọt lên đón lấy Trần Mộc.

Nhưng lúc này, bởi vì phản phệ, Trần Mộc đã hoàn toàn rơi vào hôn mê, không rõ sống chết.

Mà trên bầu trời, bóng dáng Hoàng Côn cũng đã biến mất, rõ ràng đã được vị cường giả thần bí kia cứu đi.

Nhưng lúc này, vết nứt không gian trong không trung vẫn chưa biến mất, cánh tay gầy như que củi kia lại thò ra, hung hăng đập vào đám người Trần Mộc.

Sát ý ngập trời lộ ra không chút che đậy.

Rõ ràng vị cường giả thần bí này không chỉ định cứu Hoàng Côn đi, mà còn muốn giết hết đám người Trần Mộc.

Gương mặt Hàn Giang Tuyết lạnh như băng, đứng dậy đánh mạnh một chưởng ra ngoài, linh lực hóa thành tấm lụa dài trăm trượng, đánh thẳng về phía cánh tay khô già kia.

Chỉ có điều loại công kích đó không hề có chút tác dụng nào với cường giả thần bí kia cả, lập tức bị bóp nát.

Tiếp đó, cánh tay lớn đó vẫn dùng tốc độ không nhanh không chậm đánh tới, trong nháy mắt, nó giống như mây đen áp sát, mang theo uy áp chí tôn không cách nào ngăn cản đánh đến đỉnh đầu các nàng.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện