Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

C505: Thái thượng trưởng lão sao


trước sau

Tân Thế Long nhìn chăm chằm Trần Mộc với ánh mắt đầy oán hận, bây giờ, hẳn ta chỉ mong sao có thể xé tan xác Trần Mộc!

Nhưng nghĩ đến chiêu thức lần trước trong núi Thiên Khôi của Trần Mộc, hắn ta chỉ đành bình tĩnh lại, ánh mắt thoáng hiện vẻ kiêng dè.

Hàn Giang Tuyết vẫn đứng phía sau lưng Trần Mộc, đôi mắt mỹ miều của nàng ta lạnh lùng nhìn chăm chằm Tần Thạch Long, linh lực dập dờn quanh người, rõ ràng là đang cảnh giác hẳn ta sẽ ra tay.

Lúc này, bầu không khí ngày càng trở nên căng thẳng, hệt như một thùng thuốc súng, chỉ cần một mồi lửa thì sẽ nổ tung hoàn toàn.

Tất cả mọi người đều bất giác nuốt nước bọt, ánh mắt lộ rõ vẻ sợ hãi, nếu đại chiến kẻ mạnh của cảnh giới vạn pháp một ngày nào đó thật sự nổ ra thì e là vô số các lãnh đạo cấp cao trong môn phái đều sẽ ra mặt, đến lúc đó thì sự việc sẽ càng nghiêm trọng hơn.

Nhưng Linh Điện không muốn lùi bước, mà Thiên Điện cũng không muốn lùi bước.

Tân Thạch Long siết chặt nắm đấm tay, linh lực quanh người vẫn đang dập dờn. Còn Trần Mộc ở phía đối diện, sâu trong đôi mắt đen thoáng hiện một ngọn lửa xanh đang bùng cháy, và rồi sau lưng hắn thoắt ẩn thoắt hiện một ma gương đang hiện hình.

"Khụ khụ!", và ngay lúc sự việc đang đẩy đến cao trào khó kiểm soát thì bỗng có một tiếng ho già nua vang lên từ phía bầu trời.


Tiếng ho này tuy không vang dội nhưng gần như phá vỡ không khí im ăng nơi đây.

Ngay lập tức, ánh mắt của tất cả mọi người đổ dồn về phía trên bầu trời, chỉ thấy một bóng dáng già nua mặc áo dài xanh cổ xưa cùng với hai hề đồng đang từ từ tiếp đất.

Gương mặt ông ta gầy gò, dưới ánh mặt trời lộ ra đầu hói bóng loáng trông hơi buồn cười.

"Thái thượng trưởng lão sao?”

Nhìn thấy ông già đầu hói này, vẻ mặt mọi người ngay lập. tức biến sắc, vội vàng đi đến kính cẩn nghiêng mình chào ông tai

Ai cũng không thể ngờ được là, vào giờ phút quan trọng nhất này, người ra mặt không phải là chủ môn phái mà lại là thái thượng trưởng lão tối cao Đông Phương Dịch nằm giữ vị trí then chốt trong Linh Tiêu Tông!

Sau khi thấy

Đông Phương Dịch tới, Tân Thạch Long và Hàn Giang Tuyết cũng nghiêm mặt lại, vội vàng chắp tay cung kính: "Chào trưởng lão!"


Mặc dù ở trong Linh Tiêu Tông, Đông Phương Dịch không có thực quyền lớn, nhưng ông ta là dược sư luyện linh đan Bát Phẩm, và khắp chốn Linh Tiêu Tông cũng chỉ có mình ông ta là dược sư luyện linh đan Bát Phẩm mà thôi.

Ngoài ra, ông ta còn người quản lý Dược Điện, tất cả đan dược trong Linh Tiêu Tông có ít nhất hơn tám mươi phần trăm đều có nguồn gốc từ Dược Điện, vậy nên, ngay cả chủ môn phái gặp Đông Phương Dịch cũng phải nể mặt ông ta.

Chỉ là trước đây, thái thượng trưởng lão không thích nhiều chuyện, đặc biệt là các vấn đề nội bộ trong Linh Tiêu Tông, ông ta cũng không hề muốn nhúng tay vào, vậy sao lần này ông ta lại có hứng thú đến đây chứ?

"Chuyện gì vậy? Các người ở đây tranh cãi cái gì?", Đông Phương Dịch nhìn Tân Thạch Long và Hàn Giang Tuyết với vẻ không vui.

Mặc dù nói, bình thường Đông Phương Dịch chỉ là một ông già cổ hủ, chẳng có chút khí chất nào.

Nhưng bây giờ, không hiểu sao, khi ông ta nghiêm nghị lộ rõ sát khí đáng sợ của một cấp trên, khiến rất nhiều đệ tử có mặt ở đó sợ hãi đến nín thở.

"Trưởng lão, đều là tại Trần Mộc gây nhiễu, rõ ràng xô xát giữa các đệ tử là chuyện rất bình thường!"

"Nhưng tên nhóc này giết người không ghê tay, coi trời bằng vung, không nể tình mọi người cùng trong một môn phái, còn có ý đồ giết đệ tử Thiên Điện của ta!"

"Sau khi bị ta cản lại, Hàn Giang Tuyết lại còn đem đổ hết trách nhiệm lên Thiên Điện của chúng ta, mong thái thượng trưởng lão phân xử cho Thiên Điện của ta"

Tân Thạch Long chắp tay cung kính nói.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện