Bóng đêm dần nặng nề hơn, ánh trăng lành lạnh, chiếu rọi từng tia.
Ngoài cửa sổ trăng như lưỡi liềm, côn trùng mùa hạ kêu râm ran, Linh Tiêu Tông khổng lồ vừa trải qua một hồi đại náo lúc ban sáng, phong ba huyên náo đến tận khuya, giờ còn chưa yên ổn.
Ban ngày, Thiên Điện và Linh Điện đối chọi với nhau, bây giờ trong tông môn cũng mơ hồ có phần cuồn cuộn, Lôi Lăng và Chu Vân Sơn bại trận cũng giống như một hồi chuông cảnh tỉnh, khiến trong lòng các đệ tử đều biết, bây giờ Linh Điện đã không còn như xưa.
Nếu còn suy nghĩ như ngày trước, cưỡi lên đầu Linh Điện không chút kiêng ky nào thì bọn họ sẽ phải trả giá rất cao, nghĩa là sẽ vô cùng thảm thiết.
Dù sao, hai thiên tài cường giả đứng đầu Thiên Điện như Lôi Lăng và Chu Vân Sơn còn bị ép quỳ xuống như thế mà.
Cái quỳ này chứng tỏ dù là mặt trời ban trưa như Thiên Điện cũng không làm gì được Linh Điện cả, nếu những người khác còn muốn bắt nạt Linh Điện thì phải nghĩ đén hậu quả Sau này.
Liên qua đến trận đại chiến này của Trần Mộc, tường tận chỉ tiết nhanh chóng được lan truyền khắp toàn bộ Linh Tiêu Tông, cho đến nay, hắn cũng là người đứng đầu của kỳ Thi Điện, không còn bất cứ ai dám nghi ngờ điều đó.
Trong một gian phòng nơi tiểu viện tĩnh lặng, Trần Mộc ngồi xếp băng trên giường nhỏ, ánh trăng thăm thẳm trong veo mà lạnh buốt, soi lên khuôn mặt tú và sạch sẽ của hẳn.
Hai mắt hẳn khép hờ, hơi thở đều đặn như tiến vào một quy luật huyền bí nào đó. Quanh người hắn như hóa thành vòng xoáy, lực căn nuốt điên cuồng liên tục phóng thích ra không ngừng, hấp thu linh khí trong trời đất.
Trông hẳn như đang trong trạng thái nghỉ ngơi!
Buổi chiều, sau khi bàn bạc với Đông Phương Dịch xong, Trần Mộc ở tạm trong khu nhà nhỏ của Đông Phương Dịch, cũng phái một tên đệ tử báo tin lại cho mấy người Hàn Giang Tuyết, tránh làm họ lo lảng.
Trải qua một ngày chiến đấu, linh lực cuồn cuộn như biển trong người hẳn cũng dần trở nên trầm ổn.
Sau hai canh giờ ngồi nghỉ ngơi, Trần Mộc vừa mới mở mắt ra, linh lực quanh người dần thu lại, mắt hắn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ hoàn toàn yên tĩnh chỉ có tiếng ve kêu, thỉnh thoảng lại nhẹ nhàng vang vọng.
Cho dù ngoài kia có huyên náo thế nào, chỗ của Trần Mộc cũng không có bị ảnh hưởng.
Không thể không nói, nơi ở của Đông Phương Dịch vô cùng thanh tịnh, trong Linh Tiêu Tông đã cách xa rất nhiều chuyện xô bồ phức tạp. Luyện đan ở đây cũng hỗ trợ rất nhiều cho tâm thức trống rỗng!
Cốc cốc cốc.
Đúng lúc này, ngoài cửa có người gõ cửa phòng, bên ngoài vang lên giọng nói của một cô gái: "Trần tiên trưởng, ngài ngủ chưa ạ?"
"Mời vào!" Trần Mộc nói. Hắn cũng thấy ngạc nhiên, đã trễ như vậy rồi, sao còn