Ngay sau đó, cơ thể Trần Mộc rung chuyển rồi biến mất ngay tại chỗ.
Phía dưới đấu trường, Vu Đồng hệt như đã cảm nhận được điều gì đó, vội vàng lo lắng đáp: "Nhận thua, ta xin nhận thua”.
Nhưng, hắn ta vừa dứt lời thì Trần Mộc đã như một bóng ma xuất hiện ngay trước mặt hắn ta, một cánh tay duỗi ra như linh xà, bóp chặt lấy cổ của hắn ta.
"Tên khốn kiếp, ngươi định làm gì!"
Ở phía Thất Huyền Tông, các đệ tử dường như đang nghĩ đến điều gì đó rồi quát lên.
"Này nhóc con, mau dừng tay!", Lục Bàn cũng hung tợn hét lên.
Nhưng Trần Mộc khăng khăng muốn dùng hành động để diễn tả cho mọi người thấy được hắn đang định làm gì.
Lòng bàn tay hắn hệt như móng rồng bóp chặt lấy cổ của Vu Đồng, rồi sau mấy tiếng kêu “răng...rắc...răng rắc", cổ họng của hắn ta đã bị bóp đứt đôi ra, máu thịt bị xé ra, máu tươi bắn văng lên và cuối cùng đã chết ngay tại chỗ.
Sau đó, Trần Mộc ném thi thể đó ra ngoài hệt như ném rác vậy.
“Tên khốn!", kể cả là trưởng lão Lộc Bàn đang ngồi ở ngai vàng trên cao, sắc mặt cũng dần tái nhợt.
Ông ta nhìn chăm chằm vào bóng dáng thi thể đầu đã lìa khỏi cổ, nghiến răng nghiến lợi, mối thù trong lòng hệt như đã bị đẩy lên đến đỉnh điểm.
"Ta nói rồi, không có đầu hàng, kẻ thắng sống sót, kẻ thua phải chết!"
"Ai sẽ người tiếp theo đây!"
Trần Mộc quay trở lại đấu trường, nhìn về phía Thất Huyền Tông rồi hung tợn nói.
"Trần Mộc!", Hứa Hướng Thạc hít một hơi thật sâu, lồ ng ngực nhấp nhô dữ dội hệt như bị đè nén tới giới hạn cực điểm.
Hai má Tần Như Nguyệt cũng thoáng hiện vẻ lạnh lùng, nàng ta mặc dù không nói gì cả nhưng qua đôi mắt lạnh như băng của nàng ta, có thể thấy rõ trong lòng nàng ta đang tức giận tới