Không đợi Thẩm Cương có cơ hội phản ứng, Trần Mộc cầm Thái Cổ ma kiếm, chấn động huyền bí cổ xưa nhanh chóng khuếch tán ra ngoài, thân hình hän cũng biến mất trong hư không.
Vút!
Một trận cuồng phong gào thét, kiếm ý huyền diệu cộng hưởng với thiên địa xung quanh, không gian dường như bị đánh nát, dị tượng xuất hiện, những vết nứt dữ tợn hiện ra, kéo dài đến trước người Thẩm Cương.
Vô số hỏa diễm bản ra qua những vết nứt này, hình thành thế bao vây, đồng thời xung kích về phía Thẩm Cương.
Trong khoảnh khắc đó, khu vực này hình thành biển lửa cháy hừng hực, ngọn lửa màu đỏ sậm dường như ẩn chứa nhiệt độ cực kì bá đạo, đến linh lực cũng có thể bị thiêu đốt.
"Ngươi cho rằng chỉ mình ngươi có kiếm ý sao? Thương ý của lão tử cũng không phải là thứ mà loại phế vật như ngươi có thể so sánh được!”
Khuôn mặt Thẩm Cương lộ ra vẻ hung ác dữ tợn, ánh mắt sắc bén bản ra, dường như nằm bắt được cái gì đó, tay cầm cây hắc thương sắc bén, đâm mạnh về một chỗ trong hư không.
Keng!
Tiếng va chạm kinh thiên động địa vang vọng, một bóng người xuất hiện trong không khí, chính là Trần Mộc.
Thái Cổ ma kiếm đối đầu với thương mang, thương ý của Thẩm Cương cũng bạo phát hoàn toàn, ngọn lửa màu đen cuồn cuộn bốc lên, phàm là thứ đụng phải ngọn lửa này, dù là đại địa cũng bị ăn mòn xuất hiện những cái lỗ lớn.
Đây chính là thương ý của Thẩm Cương, Khô Mộc Chướng Viêm.
Chỉ có điều kiếm ý của Trần Mộc còn mạnh hơn thương ý của hắn nhiều.
Dưới sự thiêu đốt cuồng bạo của Lưu Hồn hỏa diễm, ngọn lửa màu đen Thẩm Cương phóng ra không thể xuyên thấu ra khỏi biển lửa đó được.
Thân hình Trần Mộc nhoáng lên một, lại biến mất trong không trung, đến khí xuất hiện lại thì đã ở trên đầu Thẩm Cương, một đạo kiếm mang lóe lên như thiểm điện, đâm thẳng về phía đầu của hẳn ta.
Sắc mặt Thẩm Cương đại biến, linh lực bàng bạc rót hết vào thân thương sau đó vung lên, một lực lượng kinh