Lúc này, một đạo kiếm mang trăm trượng cũng từ dưới phóng lên tận trời.
Lưu Hồn chân hỏa cháy hừng hực, cũng mang theo kiếm áp nặng nề như núi va chạm.
Đùng!
Tiếng nổ vang dội trên bầu trời, linh khí trong thiên địa đều sôi trào bạo động!
Lôi Đình và Hỏa Diễm đánh mạnh vào nhau, mỗi một dư chấn quét ngang đều tạo ra những gợn sóng trong không.
gian mà mắt thường có thể nhìn thấy được.
Ngay sau đó, thân hình Trần Mộc biến mất tại chỗ, nháy mắt sau đã xuất hiện trên bầu trời.
"Ngươi vẫn chưa lĩnh ngộ được Kiếm Vực, ngươi... Không sánh băng ta!" Trần Mộc lạnh nhạt mở miệng.
Tiếp đó, một đạo kiếm mang nhanh như thiểm điện bẳn mạnh ra, mang theo lực lược sát phạt đánh thẳng vào yết hầu của Nhan Lương Quân.
Nhan Lương Quân không lùi lại dù nửa bước, chỉ nhẹ nhàng vung tay áo lên.
Ong! Một đạo chấn động cổ xưa khuếch tán từ trên bầu trời. Kiếm mang chưa đến, thiên địa dường như đông cứng lại.
Đến cuồng phong cũng đột nhiên dừng lại trong nháy mắt.
Đạo kiếm mang kia dừng lại trước cuống họng Nhan Lương Quân ba tấc, khó mà vào thêm được nửa phần.
Sau đó, kiếm mang vỡ nát, hóa thành ánh sáng pha lê vô. tận nhanh chóng biến mất.
"Hả?" Trần Mộc nhíu mày, trên mặt cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Trận chiến này, sai lầm lớn nhất của ngươi chính là để lộ vẻ mặt ngông cuồng trước mặt ta, bởi vì..."
"Nó sẽ khiến ngươi bại trận nhanh hơn!" Nhan Lương Quân lạnh lẽo nói.
"Bách Lý Phong Cấm, ngưng!"
Nhan Lương Quân giơ tay ra, hướng về phía Trần Mộc rồi nắm chặt lại.
Ầm ầm.
Lúc này, hư không chấn động, loại chấn động cổ xưa khuếch tán giữa thiên địa như sóng nước.
Một giây sau, không gian xung quanh Trần Mộc dường như bị bóp chặt.
Không gian vặn vẹo dữ tợn, điên cuồng đ è xuống, khống. chế tứ chỉ của Trần Mộc!
"Đây chính là vũ kỹ cao cấp nhất của Linh Tiêu Tông chúng ta!” Tiếng kinh hô vang vọng