Hai thiếu nữ này đều khoảng hai mươi tuổi, cao ráo, duyên dáng với vẻ đẹp chim sa cá lặn.
Trong đó, nàng thiếu nữ mặc bộ váy màu vàng nhạt có mái tóc đen dài ngang vai với hương thơm thoang thoảng, đường nét khuôn mặt thanh tú quyến rũ, đôi mắt lanh lợi chớp liên tục hệt như một con bướm đang bay múa khiến người ta có cảm giác gần gũi khó tả!
Khi thấy Trần Mộc tới, đôi mắt nàng ta ánh lên vẻ ngạc nhiên, vui mừng rồi quay sang nói chuyện với thiếu nữ bên cạnh: "Phương tỷ, người đó là Trần Mộc sao? Trông mặt non quá, cảm giác còn nhỏ tuổi hơn cả ta, người như vậy thật sự có thể tham gia mộ kiếm Đại Hoang sao?"
Sau khi nàng ta nói xong, nàng thiếu nữ ở bên cạnh cũng liếc mắt nhìn vê phía Trân Mộc rồi quay đầu lại, đôi mắt đen láy sâu thẳm hệt như một vực sâu lạnh lùng khôn tả.
Khác với thiếu nữ yêu kiều kia, thiếu nữ này có thái độ lạnh lùng vô cùng!
Vẻ lạnh lùng này không phải cố tình, mà là dường như đã là bản chất ăn sâu trong máu thịt của nàng ta rồi!
Nàng ta mặc một bộ váy đen tươm tất, đôi mắt đen láy lạnh lùng, không cảm xúc, đôi má hình trái xoan cuốn hút khiến người ta chỉ liếc qua một cái cũng khó lòng rời mắt, nhưng không biết vì sao, dù là chỉ đứng cạnh nàng ta thôi mà vẫn cảm thấy một sự lãnh lẽo đến khó chịu.
"Trần Mộc, ngươi đến rồi à?"
Trong chính điện, ngoài hai nàng thiếu nữ ra, Vạn chủ môn phái cũng ở đó. Sau khi thấy Trần Mộc tới, ông ta mỉm cười vẫy tay, đợi đến khi hắn đi đến trước mặt mới bật cười nói.
"Xin lỗi, ta đến muộn rồi!", Trần Mộc cúi đầu xin lỗi. “Không sao!", Vạn Trọng Sơn khua tay, sau đó chỉ tay về phía nàng thiếu nữ yêu kiều ở bên cạnh, giới thiệu: "Đây là con gái ta, Vạn Lam!"
"Còn đây là trưởng lão trẻ tuổi nhất trong môn phái của chúng ta, cũng coi như là sư tỷ của ngươi, Phương Thanh Điệp!"
"Trận mộ kiếm Đại Hoang này, ngoài ngươi ra thì còn có hai người họ tham gia nữa!"
Trần Mộc cung kính chắp tay với hai nàng ta.
Đã là con gái của chủ môn phái thì chäc chăn sẽ được hưởng một số đặc quyền. Vạn Trọng Sơn để một lại một suất tham dự cho con gái mình, mặc cho tố chất và năng lực của nàng ta đều không bằng người khác nhưng những người khác trong môn phái cũng không dám ý kiến gì.
Trần Mộc bất giác liếc mắt chú ý tới nàng thiếu nữ tên Phương Thanh Điệp này.
Phương Thanh Điệp dường như nhận ra được điều đó, đôi mắt đen láy nhìn thẳng về phía Trần Mộc, hơn nữa còn nhìn hắn một lượt với ánh mắt không chút kiêng nể.
Nàng ta có thể cảm nhận được sự dao động của linh lực cuộn trào trong cơ thể của Trần Mộc, dẫu sức mạnh của hẳn chỉ ở tầng thứ ba của cảnh giới Thần Tàng nhưng ít nhiều nàng ta cũng có nghe qua về trận chiến giữa hẳn và Nhan Lương Quân nên cũng không nhiều lời thêm nữa!
Ngược lại, ánh mắt Trần Mộc thoáng hiện vẻ kinh ngạc, nàng thiếu nữ này chỉ hơn hắn có mấy tuổi nhưng linh lực toát ra từ người nàng ta chắc chắn mạnh hơn Lương Nhan Quân mấy chục lần!
"Trưởng lão trẻ tuổi nhất của Linh Tiêu Tông sao?", Trần Mộc thản nhiên nói.
Được thăng lên hạng trưởng lão đã đủ chứng minh được thực lực đáng gờm của nàng ta rồi!
So với những người đàn ông trung niên ba mươi, bốn mươi, thậm chí năm mươi, sáu mươi tuổi thì Phương Thanh Điệp