Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

C652: Trận mộ kiếm đại hoang này


trước sau

Hai thiếu nữ này đều khoảng hai mươi tuổi, cao ráo, duyên dáng với vẻ đẹp chim sa cá lặn.

Trong đó, nàng thiếu nữ mặc bộ váy màu vàng nhạt có mái tóc đen dài ngang vai với hương thơm thoang thoảng, đường nét khuôn mặt thanh tú quyến rũ, đôi mắt lanh lợi chớp liên tục hệt như một con bướm đang bay múa khiến người ta có cảm giác gần gũi khó tả!

Khi thấy Trần Mộc tới, đôi mắt nàng ta ánh lên vẻ ngạc nhiên, vui mừng rồi quay sang nói chuyện với thiếu nữ bên cạnh: "Phương tỷ, người đó là Trần Mộc sao? Trông mặt non quá, cảm giác còn nhỏ tuổi hơn cả ta, người như vậy thật sự có thể tham gia mộ kiếm Đại Hoang sao?"

Sau khi nàng ta nói xong, nàng thiếu nữ ở bên cạnh cũng liếc mắt nhìn vê phía Trân Mộc rồi quay đầu lại, đôi mắt đen láy sâu thẳm hệt như một vực sâu lạnh lùng khôn tả.

Khác với thiếu nữ yêu kiều kia, thiếu nữ này có thái độ lạnh lùng vô cùng!

Vẻ lạnh lùng này không phải cố tình, mà là dường như đã là bản chất ăn sâu trong máu thịt của nàng ta rồi!

Nàng ta mặc một bộ váy đen tươm tất, đôi mắt đen láy lạnh lùng, không cảm xúc, đôi má hình trái xoan cuốn hút khiến người ta chỉ liếc qua một cái cũng khó lòng rời mắt, nhưng không biết vì sao, dù là chỉ đứng cạnh nàng ta thôi mà vẫn cảm thấy một sự lãnh lẽo đến khó chịu.

"Trần Mộc, ngươi đến rồi à?"

Trong chính điện, ngoài hai nàng thiếu nữ ra, Vạn chủ môn phái cũng ở đó. Sau khi thấy Trần Mộc tới, ông ta mỉm cười vẫy tay, đợi đến khi hắn đi đến trước mặt mới bật cười nói.


"Xin lỗi, ta đến muộn rồi!", Trần Mộc cúi đầu xin lỗi. “Không sao!", Vạn Trọng Sơn khua tay, sau đó chỉ tay về phía nàng thiếu nữ yêu kiều ở bên cạnh, giới thiệu: "Đây là con gái ta, Vạn Lam!"

"Còn đây là trưởng lão trẻ tuổi nhất trong môn phái của chúng ta, cũng coi như là sư tỷ của ngươi, Phương Thanh Điệp!"

"Trận mộ kiếm Đại Hoang này, ngoài ngươi ra thì còn có hai người họ tham gia nữa!"

Trần Mộc cung kính chắp tay với hai nàng ta.

Đã là con gái của chủ môn phái thì chäc chăn sẽ được hưởng một số đặc quyền. Vạn Trọng Sơn để một lại một suất tham dự cho con gái mình, mặc cho tố chất và năng lực của nàng ta đều không bằng người khác nhưng những người khác trong môn phái cũng không dám ý kiến gì.

Trần Mộc bất giác liếc mắt chú ý tới nàng thiếu nữ tên Phương Thanh Điệp này.

Phương Thanh Điệp dường như nhận ra được điều đó, đôi mắt đen láy nhìn thẳng về phía Trần Mộc, hơn nữa còn nhìn hắn một lượt với ánh mắt không chút kiêng nể.

Nàng ta có thể cảm nhận được sự dao động của linh lực cuộn trào trong cơ thể của Trần Mộc, dẫu sức mạnh của hẳn chỉ ở tầng thứ ba của cảnh giới Thần Tàng nhưng ít nhiều nàng ta cũng có nghe qua về trận chiến giữa hẳn và Nhan Lương Quân nên cũng không nhiều lời thêm nữa!

Ngược lại, ánh mắt Trần Mộc thoáng hiện vẻ kinh ngạc, nàng thiếu nữ này chỉ hơn hắn có mấy tuổi nhưng linh lực toát ra từ người nàng ta chắc chắn mạnh hơn Lương Nhan Quân mấy chục lần!

"Trưởng lão trẻ tuổi nhất của Linh Tiêu Tông sao?", Trần Mộc thản nhiên nói.

Được thăng lên hạng trưởng lão đã đủ chứng minh được thực lực đáng gờm của nàng ta rồi!

So với những người đàn ông trung niên ba mươi, bốn mươi, thậm chí năm mươi, sáu mươi tuổi thì Phương Thanh Điệp

trước mắt quả thật là trẻ nhất!

"Cũng không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi!", Vạn Trọng Sơn mỉm cười khua tay, chủ động bước lên trước dẫn đường.

Và từ đầu tới cuối, Phương Thanh Điệp cũng chưa hé răng lửa lời.

Ngược lại, Vạn Lam - con gái của chủ môn phái vẫn lải nhải bên tai Trần Mộc, hỏi hết cái này đến cái khác!

"Trần sư đệ, nghe nói ngươi gia nhập môn phái chưa được nửa năm, nhưng đã có thể đánh bại được Nhan Lương Quân, ngươi tu luyện như nào vậy? Sao thực lực của ngươi lại tiến bộ nhanh vậy!", Vạn Lam tò mò hỏi.


Trần Mộc khế xua tay, "Quá lời... quá lời rồi! Cũng chỉ là kỹ năng cơ bản mà thôi, không có gì đáng ngạc nhiên cả!"

"Ngươi tu luyện như nào thế? Có thể dạy ta được không?” Đôi mắt Vạn Lam sáng rực lên.



"Tương truyền rằng có một công pháp đỉnh cao gọi là đại pháp Song Tu, nếu có hứng thú thì buổi tối tới phòng ta, ta sẽ đích thân dạy cô, đây là bí mật bất truyền, người bình thường †a sẽ không bao giờ tiết lộ, nhưng vừa thấy cô ta đã biết cô là một thiên tài hiếm gặp, vậy nên mới nói cho cô biết công pháp này! Cô không được tiết lộ cho người khác đâu đấy!", Trần Mộc thì thầm nói.

“ồ?”, Vạn Lam lập tức cẩn thận dè chừng, ánh mắt vô cùng cảm kích, khẽ nói: "Thật hay giả vậy, công pháp đó lợi hại lắm sao?"

"Đương nhiên rồi, âm dương hoà hợp tương trợ, sao lại không lợi hại cho được?"

Trần Mộc khoác lác.

Nhưng ngay khi hắn đang định giải thích tường tận cho Vạn Lam thì...

Ở phía trước, Phương Thanh Điệp ngoảnh đầu lại, đôi mắt đen láy lạnh lùng của nàng ta nhìn chăm chằm vào Trần Mộc: "Đúng là kẻ xấu không nói được mấy lời tử tế mà... im mồm đi"

Vạn Lam mông lung khó hiểu nhìn Trần Mộc.

Trước giờ Phương Thanh Điệp rất kiệm lời và kiên định, vậy thái độ này là sao đây?


Trần Mộc cười giễu cợt: "Sư tỷ, công pháp của ta có vấn đề sao?"

Thực tế là hắn đang cố tình nói những điều này trước mặt Phương Thanh Điệp.

Không ngờ là nàng ta thật sự hiểu ra, vậy thì còn giả vờ lạnh lùng làm gì chứi

Phương Thanh Điệp trừng mắt lườm Trần Mộc một cái, không nói gì và quay ngoắt đi.

Ngược lại, Vạn Trọng Sơn ở phía trước khẽ ho hai tiếng, nói: "Đủ rồi, tên nhóc nhà ngươi..."

Trần Mộc bật cười, cũng không nhiều lời thêm nữa. Đây cũng chỉ là chút đùa cợt lúc rảnh rỗi mà thôi!

Hai mươi phút sau!

"Đến rồi!" Vạn Trọng Sơn dừng lại ở chỗ sâu trong núi Linh Tiêu. Trước mắt hiện ra một vết nứt đen sì, tối om vô tận.

Đây chính là đích đến của bọn họ!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện