Mà thứ đón đỡ hắn ta lại chính là nắm đấm không thể đỡ của Trần Mộc.
Trân Mộc không để bụng những chất lỏng tím đang dính trên cánh tay Trần Mộc, hắn vận hành Cửu Long Diệt Thần Quyết, linh lực từ trong Linh Hải bùng nổ.
“Hắc Long Tê Thiên Thủ, phá!”
Một tiếng gầm nhẹ vang lên, cánh tay Trần Mộc bị long lân bao trùm, Long Cốt và Long Lân chồng lên nhau, long uy bá đạo phóng thích.
“Phụt!”, Dương Tùng phun búng máu ngay tại chỗ, cơ thể bắn ngược, ngã xuống vùng đất đỏ xa xa tạo thành một hố sâu.
Trong hố, trên mặt Dương Tùng không có bất cứ biểu cảm cầu xin nào, ngược lại còn cười như điên.
“Ha ha ha, ngươi chết chắc rồi, trúng độc Bách Chu của ta, trong mười giây, ngươi sẽ chết!”
Hắn ta ngẩng đầu, dùng ánh mắt dữ tợn nhìn chằm chằm Trần Mộc như đang háo hức nhìn cảnh Trần Mộc bị độc hành hạ tới mức sống không bằng chết.
Nhưng Trần Mộc hoàn toàn không sao, sau khi chất độc không ngừng xâm nhập qua cánh tay, tay Trần Mộc đều biến thành màu tím đen nhưng hắn toàn toàn không có vẻ gì là đau đớn.
“Ngươi... ngươi..., Dương Tùng trợn trừng mắt, không dám tin Trần Mộc.
Đây là độc Bách Chu của hắn tal Là kịch độc hắn ta che giấu nhiều năm!
Một tên Thần Tàng tầng năm sao có thể bình yên không có việc gì.
“Độc?”, Trần Mộc nở nụ cười trêu ngươi: “Quên nói cho ngươi biết là độc không có tác dụng gì với ta đâu!”
Bùm! Cơ thể Trần Mộc run lên, một ngọn lửa mang màu sắc tối tăm bùng lên.
Loại lửa linh hồn này tựa như là thứ để khắc chế kịch độc, nó bốc lên rồi nhanh chóng bao trùm cả cánh tay Trân Mộc,
chẳng lâu sau, độc tố đã bị ép ra từ hai ngón