Một tiếng động chói tai vang lên, ánh sáng chói lóa lóe lên, vô cùng chói mắt.
Mà kiếm ý chết chóc này tựa hồ có thể ảnh hưởng đến tâm trí của người khác, chỉ trong nháy mắt, Trần Mộc vừa va chạm với nó lập tức có thể cảm nhận được tức khí xông vào đầu, hướng thẳng về phía Thiên Linh Cái và Linh Đài.
"Giết!"
"Giết!"
"Giết tất cả bọn chúng!"
Lúc đó, đôi mắt đen của Trần Mộc lập tức hiện lên vô số tia máu đỏ rực, thoạt nhìn giống như hóa thành một con hung thú, cực kỳ đáng sợ.
“Trần Mộc!” Nhìn thấy cảnh tượng này, Phương Thanh Điệp hét lên. Dưới sự bao trùm của linh lực đó, hình thành một đạo sóng âm chấn động, như thể muốn dùng đạo sóng âm này để đánh thức Trần Mộc.
Chỉ là loại sóng âm này không có tác dụng gì với kiếm ý chết chóc đó.
Không lâu sau, hơi thở của Trần Mộc trở nên nặng nề hơn, linh lực lan tỏa khắp cơ thể thậm chí còn chuyển sang màu đỏ sậm, như thể bị truyền huyết ma!
"Muốn ảnh hưởng đến tâm trí của ta, cút cho ta!" Trong lòng Trần Mộc hét lớn.
Hắn tu luyện tâm cảnh nhiều năm, đến bây giờ đã kiểm soát tuyệt đối linh đài của mình, chỉ một kiếm ý chết chóc cũng muốn xâm chiếm không chút kiềm chế.
Trần Mộc kiên trì ý định ban đầu, hơi động tâm, dựa vào ý chí tuyệt đối để áp chế sát ý trong đầu.
"Hoang Vô Thần, nhiều năm như vậy rồi mà ngươi vẫn không thay đổi, vẫn là một mình tới đây, hôm nay chỉ dựa vào một mình ngươi tuyệt đối không thể ngăn cản được chúng tai"
"Cửu Khiếu Thi Ma Tộc các ngươi cũng không có gì thay đổi, dã tâm của Cửu Khiếu Thi Đế vẫn chưa chết, muốn khôi phục, nhưng vô dụng, bây giờ đã không còn là thời đại của các ngươi mấy trăm nghìn năm trước nữa rồi!
Ngay khi kiếm ý giết chóc này sắp thoát ra khỏi linh đài của Trần Mộc, trong đầu Trần Mộc vang lên một vài giọng nói cổ xưa lỳ lại
Trần Mộc sửng sốt, đây là mảnh ký ức còn sót lại của năm đó sao?
Hoang Vô Thần? Đây là chỉ Đại Hoang Kiếm Tôn sao?
Trong lúc Trần Mộc đang suy nghĩ, những thanh âm cổ xưa đó lại vang lên.
"Nhiều thánh hiền thượng cổ như vậy, đều không ngăn cản được