Dưới sự phóng thích mạnh mẽ như sóng biển của linh lực Thiên Ma, mây đen giăng kín bầu trời, một luồng khí u ám cổ xưa bao phủ khắp nơi, khiến nghĩa trang nổi lên những cơn gió lạnh lão.
Sau đó, ấn pháp trên tay Đường Long thay đổi, pháp quyết cổ xưa siết lại, trong linh lực Thiên Ma cuồn cuộn xuất hiện một mặt trời, chậm rãi mọc lên giữa không trung.
Mặt trời chói lọi này dung hợp với linh lực Thiên Ma, ánh sáng phóng ra biến thành một màu tối kỳ quái, như muốn nuốt chứng vạn vật, vừa quỷ dị vừa đáng sợ.
"Đây là... linh căn Thái Dương?” "Nhưng làm sao linh căn này lại có thể biến đổi như vậy?” Hiện trường nổi lên những tiếng bàn tán.
Dưới ánh sáng tối tăm này, linh lực do tất cả các võ giả khác trong nghĩa trang giải phóng ra đều bị bao phủ và trở nên mờ nhạt.
Phương Thanh Điệp đã đi tới trước tấm bia bị vỡ một nửa, không khỏi run rẩy dữ dội, toàn thân nàng ta bất giác trở nên lạnh lếo vô cùng. Cảm giác rùng rợn không giải thích được này khiến nàng ta cảm giác như mình đã rơi vào địa ngục vô tận.
"Chuyện gì vây?" trên mặt Phương Thanh Điệp lộ ra vẻ nặng nề.
Theo những gì nàng ta biết, hiện tượng mà linh căn Thái Dương tạo ra phải là một luồng sáng nóng rực và chói lọi đến mức mọi người không dám nhìn thẳng vào nó mới phải.
Nhưng mặt trời trước mặt lại hoàn toàn trái ngược với những gì trong ấn tượng của nàng ta, u ám và tối tăm, sâu trong trung tâm mặt trời, mơ hồ có tiếng trẻ con khóc vọng lại, kỳ quái đến mức khiến người ta cảm thấy rợn tóc gáy.
"Mặc dù bây giờ hắn ta chỉ là Vạn Pháp tầng thứ năm, nhưng thực lực bây giờ của hăn có lẽ đã vượt qua những người cùng cấp bậc rồi!"
"Thiên tài tuyệt thế của Ninh Quốc, đúng là danh bất hư truyền!"
Kim Vũ Dương ngạc nhiên kêu lên. Trong lòng vô cùng sửng sốt.
"Ngươi nhìn thấy chưa? Nhờ có ngươi mà bây giờ ta đã không còn là người mà phế vật như ngươi có thể so sánh được nữa rồi."
"Chỉ trong vòng ba chiêu, ta có thể giãm nát ngươi dưới chân!"
"Chết đi cho ta!"
Tiếng gầm dữ tợn vang lên, bàn tay khô khốc