Thái Cổ Ma Kiếm cuồng bạo mang theo khí hung thần đứng giữa trong khu mộ, hiện tại không khí bỗng trở nên tĩnh lặng.
“Đây là...”, nhìn thấy thanh kiếm quen thuộc, Phương Thanh Điệp và Vạn Lam nôn nao, tiếp theo là biểu cảm mừng như điên.
“Là Trần Mộc, hắn còn chưa chết!”, Vạn Lam la lên, có. chút kích động.
“Tên tạp chủng kia!”, Quỷ Hùng và Diêm Quân biến sắc, tiếp theo cần răng, ánh mắt trở nên dữ tợn.
Chỉ có Từ Thương Lâm là dùng con ngươi phủ sương mù đen nhìn chăm chằm thanh kiếm kia, chẳng biết vì sao, hắn ta lại có cảm giác quen thuộc năm xưa.
Bất chợt, hắn ta ngẩng phắt lên, một bóng dáng thiếu niên mặc áo xanh lam từ trên trời giáng xuống, linh lực bàng bạc quanh thân không ngừng phóng ra ngoài.
Từng gợn sóng lan ra thoáng chốc đã tăng tới Vạn Pháp tầng năm.
“Điều này sao có thể?”
“Người này tăng một phát nhảy qua cả một cảnh giới lớn?”
Quỷ Hùng và Diêm Quân cắn răng, trong mắt là sự không thể tin.
Nên biết là Trần Mộc trước đó chỉ mới xấp xỉ Thần Tàng tầng năm, mới không gặp bao lâu mà đã tăng hơn một cảnh giới lớn.
Bên cạnh Trần Mộc, một cô gái mặc váy xanh đi theo tới, có điều so với trước đó thì hơi thở lúc này có chút yếu ớt, gương mặt xinh đẹp tái nhợt.
“Ta nghĩ ngươi có linh lực bổ trợ thì sẽ đạt tới Bất Diệt, không ngờ chỉ mới là Vạn Pháp tầng năm?”, cô gái váy xanh nhíu mày, bất mãn nói.
Truyền hết linh lực trong thần thể của Hoang Vu Thần cho Trần Mộc, theo dự đoán thì dù không tới Bất Diệt, ít nhất cũng phải là Vạn Pháp đỉnh.
Nhưng nào ngờ linh hải Trần Mộc lại như cái động không. đáy,