Giờ phút này ông ta không còn sự lười nhác ngày thường mà thêm vào đó là sự sát phạt, áo bào bay lên để lộ khí phách và uy nghiêm của kẻ bề trên.
Ánh mắt ông ta dừng trên người Tân Thạch Long hai giây.
Động tác rất nhỏ này lại khiến sau lưng Tân Thạch Long tuôn mồ hôi như mưa.
Hắn ta không biết thường ngày hành động của mình có lẽ sẽ không bị người khác trong tông môn phát hiện nhưng tuyệt đối không lừa được mánh khoé thông thiên của Đông Phương Dịch.
Luyện dược sư cấp bảy có mạng lưới quan hệ dài hơn cả ngọn núi vạn trượng.
Thấy Đông Phương Dịch thể hiện khí thế mạnh mẽ như thế, Hàn Giang Tuyết và các trưởng lão khác đồng thời chắp. tay: “Vâng!”
Phần đông trưởng lão rời đi.
Vân Hương Nhi cũng tới trước mặt Hàn Giang Tuyết nói: “Hàn Giang Tuyết, ta chở ngươi đi!”
Dứt lời, Vân Hương Nhi đã bay lên không trung, ngọn lửa cuồng bạo bốc cháy, mà Vân Hương Nhi cũng biến thành Thất Sắc Tường Vân Phương, theo ngọn lửa bay ra.
Ánh sáng đẹp đế đáp xuống mặt đất, trên bầu trời như phủ thêm một tầng mây tía.
Nên biết Thất Sắc Tường Vân Phượng vô cùng kiêu ngạo, hoàn toàn không cho phép ai cưỡi trên thân mình, hiện tại chủ động cho phép Hàn Giang Tuyết cười thì chứng mình là Thất Sắc Tường Vân Phượng rất tin tưởng nàng ta.
Hàn Giang Tuyết mỉm cười, tiếp theo người cũng bật lên, nhảy lên lưng của Thất Sắc Tường Vân Phượng.
Hai người bay lên trời với tốc độ như tia chớp, lao thẳng về phía núi Đại Hoang.
Bên kia. Trong mộ kiếm Đại Hoang. Vài ngày đã trôi qua.
Trong tiểu viện yên tĩnh của chốn đào nguyên này, một thiếu niên đang ngồi xếp bằng trên đài sen, rồi hắn từ từ mở mắt, thứ đầu tiên hẳn nhìn thấy là sương mù linh khí mênh mông.
Trần Mộc siết chặt tay, cảm nhận linh lực tràn đầy trong cơ