Nghe thấy Vạn Trọng Sơn nói vậy, Trần Mộc cũng trâm ngâm một chút, cuối cùng hắn mới gật đầu: "Được rồi!"
"Giúp ta bảo vệ hai người họ!" Vạn Trọng Sơn nói.
Dứt lời, cơ thể của ông ta lao vút, linh lực mênh mông như thủy triều được phóng thích ra ngoài, mang theo thanh thế ngợp trời ngợp đất, tức giận lao về phía Bạch Đỉnh Thiên.
Rầm rầm!
Lúc này, trên bầu trời bỗng vang lên từng tiếng va chạm mãnh liệt, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy sóng trùng kích cuồng bạo đang tàn phá bừa bãi trên trời, tiến công kinh khủng đó làm cho mọi người nhìn thấy da đầu cũng run lên.
Bạch Đỉnh Thiên và Vạn Trọng Sơn đều là nhân vật tiền bối, họ là cường giả sừng sững ở các vị trí hiển hách trên đỉnh của Nam châu, hai người tạo ra thế tiến công mạnh hơn người trẻ tuổi không biết bao nhiêu lần, linh lực mênh mông như lôi đình giáng xuống thế giới này đủ để chấn động cả trời đất.
Mà ngay lúc hai người đang chiến đấu, Trần Mộc cũng dẫn Phương Thanh Điệp và Vạn Lam vội vàng lao về phương hướng khác.
Đôi mắt của Vạn Lam sũng nước, lưu luyến quay đầu lại nhìn về phía phụ thân của mình.
"Vạn Tông chủ ở trên đỉnh cao của cảnh giới Vạn Pháp, đối phó với một cảnh giới Bất Diệt thì đúng là ác chiến, nhưng mà Bạch Đỉnh Thiên muốn giết Vạn Tông chủ thì vẫn còn khó lắm!" Trần Mộc nói.
Vạn Trọng Sơn có thể đảm nhiệm chức vụ đứng đầu một tông, trong tay cũng có nhiều chiêu thức hơn người, đâu thể dễ dàng bị giết như vậy được!
"Ta biết, chắc chắn phụ thân ta sẽ không có chuyện gì, ông ấy mạnh mẽ lắm!" Viền mắt Vạn Lam ửng đỏ nói. Ngay sau đó, nàng lau nước mắt trên khóe mắt, cắn chặt răng không quay đầu lại nữa, tiếp tục lao về phía bầu trời xa xăm.
Nàng biết thực lực của chính mình, cho dù có ở đây chăng nữa, nàng cũng chỉ là gánh nặng của Vạn Trọng Sơn mà thôi!
"Thạch Trụ, ngăn cản hắn!" Bạch Đỉnh Thiên nhận ra mấy người Trần Mộc đang định đi, sắc mặt ông ta trở nên vô