Mặc dù bây giờ Hoàng Thành của Ninh Quốc đã được canh gác nghiêm ngặt, nhưng với thực lực bây giờ của hai
người, việc canh gác này cũng chẳng có tác dụng gì.
"Công tử, bây giờ chúng ta đi đâu?" Sau khi tiến vào Hoàng Thành náo nhiệt, Vân Hương hỏi Trần Mộc.
"Tới Hạ phủ." Trần Mộc nói.
Sau đó, hai người nhanh chóng băng qua đường, bay vào Hạ phủ với tốc độ cực nhanh.
“Ai đó?” Hạ Hùng đang ở trong nhà họ Hạ lập tức lao ra ngoài, như cảm nhận được điều gì đó.
"Là ta!" Trần Mộc ngẩng đầu.
Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc này, Hạ Hùng hơi giật mình: "Trần Mộc?"
Sau đó, ông ta có hơi tức giận.
"Sao ngươi lại tới Hoàng Thành? Ngươi không biết lão già Đường Hạo Thiên đang nóng lòng muốn giết ngươi sao?"
"Vậy mà ngươi lại tự chui đầu vào rọ, ngươi muốn chết sao?"
Khó khăn lắm họ mới đưa được Trần Mộc ra khỏi Ninh Quốc. Vậy mà bây giờ, chỉ sau nửa năm, Trần Mộc đã trở về.
Phải biết răng, để đưa được Trần Mộc ra khỏi Ninh Quốc, Hạ phủ, Thương Hội Thánh Long và nhà họ Trần đã phải trả một cái giá đẫm máu và đau đớn.
"Hạ Hùng thúc, ta tới để cứu nhà họ Trần." Trần Mộc nói.
"Cứu nhà họ Trần? Theo ta thấy thì ngươi tới nộp mạng thì có!"
Hạ Hùng tức giận đến bật cười, ai mà không biết Đường Hạo Thiên tổ chức đại tiệc Hồng Môn lần này chỉ là để dụ dỗ Trần Mộc tới cơ chứ. Ngôn Tình Nữ Phụ
Vậy mà bây giờ, Trần Mộc lại ngu ngốc đơn phương độc mã tới đây.
Trước đây, ông ta cho rằng Trần Mộc rất mưu trí và dũng cảm, nhưng bây giờ xem ra tên này chỉ là một kẻ ngốc.
"Thiên Hùng thúc, xin thúc đừng kích động, ta thật sự tới đây để cứu nhà họ Trần, không phải để chết." Trân Mộc cười khổ.
Thế nhưng, sắc mặt Hạ Hùng vẫn đỏ au như cũ, dường như hoàn toàn không muốn nghe Trần Mộc giải thích.
Trong lúc bất lực, Trân Mộc đành phải ra hiệu cho Vân Hương. Vân Hương lập tức hiểu ý của hắn, lập tức bước về phía trước, toàn thân bộc phát một luồng linh lực kinh người, khiến Hạ Hùng phải bay ra ra.
"C ảnh giới Vạn Pháp đỉnh phong?" "Cô là ai?"
Sau khi ổn định cơ thể, sau lưng Hạ Hùng đổ mồ hôi lạnh, trên mặt lộ ra vẻ khó