Sau khi mua hết dược liệu mà Trần Mộc bảo mua, Khương Âm đi mua thêm một cái đan lô, rồi mới quay lại khách đi3m.
Ngay lúc này, trong khách đi3m, Trần Mộc đã ngồi xếp bằng tu luyện được hai canh giờ.
Hiện giờ hắn đã thật sự bước vào cảnh giới Ngưng Hải. Tuy rằng chỉ là tầng thứ nhất, nhưng đã là một bước nhảy vọt rất lớn về mặt thực lực.
Hản vận chuyển công pháp, nhìn xem bên trong cơ thể mình. Ở chỗ đan điền có một vòng xoáy nhỏ xoay quanh Linh Hải, mà Linh Hải là nơi tụ tập tất cả linh lực của võ giả, cũng là tượng trưng cho cao thủ cảnh giới Ngưng Hải.
Từ giờ trở đi, Trần Mộc cũng là một người tu luyện hàng thật giá thật!
Có điều, hắn thế mà lại nhận ra một vài chỗ không ổn dưới đáy Linh Hải.
Ở lần bị hút vào trang đầu tiên của Hư Không pháp điển, hẳn nhìn thấy kim long chín đầu năm móng trong biển sao trời cổ xưa kia, hiện giờ đang núp dưới đáy Linh Hải của hắn.
Chẳng qua là hiện giờ kim long chín đầu năm móng đang trong trạng thái ngủ say, ngoại trừ tản ra hơi thở sinh mệnh yếu ớt thì không có bất cứ động tĩnh gì khác.
Kim long chín đầu năm móng phiên bản thu nhỏ quanh quẩn uy áp long tộc, khiến cho Linh Hải có chút độc đáo.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Giờ phút này, cho dù là Trân Mộc kiếp trước kiến thức rộng rãi cũng hơi hoang mang.
Con rồng chín đầu mà hắn đã nhìn thấy trong Hư Không pháp điển không phải là ảo giác! Hơn nữa, hiện giờ nó còn đi theo hẳn, lặng lẽ tiến vào Linh Hải của hẳn.
Thật giống như là hẳn đang nuôi dưỡng kim long chín đầu năm móng!
"Chẳng lẽ là Cửu Long Diệt Thần quyết dùng lực lượng của rồng làm cơ sở để bùng nổ chiến lực mạnh nhất?"
Trong mắt Trần Mộc lộ ra vẻ suy nghĩ.
Trần Mộc chợt cảm giác được tiếng bước chân truyền đến từ ngoài cửa. Hắn lập tức dừng tu luyện, đi ra mở cửa phòng, vừa lúc nhìn thấy Khương Âm đang lén lút đứng bên ngoài.
"Cô đang làm gì vậy?" Trần Mộc lạnh lùng hỏi.
"Ngươi làm ta sợ muốn chết! Ta tới đưa dược liệu cho. ngươi."
Khương Âm bĩu môi, vừa đưa một đống dược liệu mới mua ra vừa hùng hổ mắng.
"Chết tiệt, lần sau muốn mua đồ thì bảo nha hoàn của ngươi đi mua, không phải ngươi có một nha hoàn sao? Sao còn muốn ta chạy chân cho ngươi..."
Khương Âm rất tức giận, cũng rất ấm ức.
Nàng rõ ràng là đại tiểu thư, từ khi nào thì sa đọa tới mức. chạy chân cho người khác?
Đang lúc lải nhải mắng mỏ, nàng dần nhận ra điều gì đó, trợn to đôi mắt, khuôn mặt tràn đầy vẻ khó tin.
"Ngươi... ngươi... ngươi bước vào cảnh giới Ngưng Hải?" Khương Âm nói bằng giọng điệu hơi run rẩy.
"Ừ, ta may mắn đột phá!" Trần Mộc bình tĩnh nói.
"May mản?" Khương Âm há to miệng.
Phải biết rằng trước đây Trần Mộc chỉ là một người bình thường, thậm chí còn chưa khai thông 108 kinh mạch võ đạo cảnh giới Trùng Mạch.
Rồi sau đó nàng ra ngoài một lát, đến khi quay về thì Trân Mộc đã khai thông toàn bộ 108 kinh mạch?
"Ngươi là người hay là quái vật?" Khương Âm hét lên.
Nàng cảm thấy thế giới quan của mình đang sụp đổ.
Nhớ năm xưa nàng phải mất năm năm mới khai thông được 108 kinh mạch võ đạo, như vậy đã là thiên tài trong thiên tài rồi.
Còn Trần Mộc chỉ cần hai canh giờ? Phải may mắn thế nào mới làm được? Con cưng của trời?
Thiên tài vô song?
Không không, mấy từ này không đủ để hình dung Trần Mộc, hẳn chính là quái thai!
"Không liên quan đến cô. Đan lô đâu?" Trần Mộc lạnh lùng hỏi.
Khương Âm nghiến răng nghiến lợi. Nàng không thể chịu đựng được nhất là giọng điệu sai sử này của hắn. Rõ ràng là hẳn nhờ nàng giúp đỡ, vậy mà lại dám dùng giọng điệu này nói chuyện với nàng.
Có điều, nàng vẫn thành thành thật thật vung tay lên, một cái đan lô lập tức xuất hiện trong phòng.
Nhìn thấy loại thủ đoạn quỷ dị này, Trần Mộc hơi ngạc nhiên: "Nhẫn không gian?"
*Hừ, ngươi hâm mộ hả?" Khương Âm vuốt v e chiếc nhãn cổ xưa trên ngón tay ngọc thon dài, mặt mày hiện lên vẻ kiêu ngạo.
Rốt cuộc nàng cũng tìm lại được tâm lý cân bằng trước mặt tên quái thai này. Nói đến cùng, nàng vẫn là đại tiểu thư nhà họ Khương nội tình thâm hậu.
Đây là nhãn không gian, bên trong có không gian riêng, có thể chứa rất nhiều đồ vật, là bảo vật vô giá, đoán chừng cả trấn Man Sơn cũng không ai có được nó.
"Chỉ một chiếc nhẫn không gian là có thể khiến cô kiêu ngạo như vậy? Lòng dạ cô cũng hẹp thật đấy!" Trần Mộc không chút khách khí châm chọc.
"Có ai từng nói với ngươi là cái miệng của ngươi dễ kéo thù hận lắm chưa?”
Khương Âm cần môi, giận dữ nói.
"Ta đã bán đan phương giúp ngươi, được mười vạn lượng bạc. Đây là tiền thừa, trả lại cho ngươi!"
Khương Âm lấy ngân phiếu còn thừa trong tay áo ra đưa cho Trần Mộc. Hắn cầm cất vào túi, cũng không hỏi bán đan phương cho ai. Hắn không hề quan tâm mấy thứ này.
"À phải rồi, Ngụy Mặc đại sư - một trong mười luyện dược tông sư Ninh Quốc muốn gặp ngươi. Hắn mua đan phương của ngươi với giá cao gấp mười lần” Khương Âm nói.
"Không gặp!" Trần Mộc bình tĩnh nói.
Khương Âm sốt ruột: "Ngươi là đồ ngốc sao? Ông ấy là một trong mười luyện dược tông sư đấy! Ngươi biết có bao nhiêu người cầu muốn gặp ông ấy một lần mà vẫn không được. không? Lần này là do ngươi gặp may, được ông ấy coi trọng. đan phương, mới nói muốn gặp ngươi. Ông ấy là người của Đan Lâu, nếu ngươi có được mối quan hệ tốt với ông ấy, thì chẳng cần sầu chuyện đắc tội nhà họ Trần. Có Đan Lâu che chở ngươi, nhà họ Trần mới không dám động tới ngươi!"
"Không rảnh! Không gặp!"
Trần Mộc trực tiếp đóng cửa lại.
"Ngươi đúng là không biết tốt xấu, cơ duyên đưa tới cửa còn không cần!" Khương Âm tức giận dậm chân.
Trần Mộc bên trong phòng vẫn không có đáp lại.
Một lúc lâu sau, cánh cửa lại mở ra.
"Hừ, ta còn tưởng răng ngươi thật sự có khí khái. Hiện giờ xem ra ngươi rốt cuộc đổi ý, định đi gặp ông ấy một lần?"
Khương Âm cười lạnh.
"Không phải, ta muốn nhờ cô giúp ta lần nữa, đi gửi một lá thư cho nhà họ Trần." Trần Mộc đưa một lá thư.
"Cái tên này, thật sự coi ta là nha hoàn à?”
Khương Âm bĩu môi liên tục.
Có điều, tuy răng miệng đang mắng, nhưng tay Khương Âm vẫn cầm lấy lá thư.
Nhìn thử mới biết là một lá thư khiêu chiến.
"Năm ngày sau, tự mình đi tới Trần phủ, lấy đầu Trần Thiên LangF
Ký tên: Trần Mộc!
Sau khi đọc xong nội dung lá thư, Khương Âm cũng muốn phát điên lên.
Điên rồi!
Tên này điên thật rồi!
"Ngươi định đi tìm chết hả? Ngươi định năm ngày sau, một mình đi khiêu chiến Trần Thiên Lang hả?" Khương Âm sốt ruột hét lên.
"Có vấn đề gì không?" Trần Mộc lạnh lùng trả lời.
Hắn từng nói hắn sẽ làm đại trưởng lão tự mình trải nghiệm cảm giác mất đi người thân mà năm xưa hẳn phải chịu!
Không phải đại trưởng lão rất coi trọng, thậm chí là tự hào. về đứa cháu trai