Nhưng rất nhanh, mọi người mới phát hiện sự khác thường, linh lực của Tân Như Nguyệt tuy mạnh nhưng có chút không vững chắc, giống như mượn dùng sức mạnh bên ngoài để cưỡng ép tăng cấp chứ nàng ta vẫn chưa thể kiểm soát nó thuần thục.
Trần Mộc nhìn, cười lạnh: “Loại linh lực quán đỉnh này dù sao cũng không thuộc về ngươi! Suy cho cùng, hiện tại ngươi chỉ là miệng cọp gan thỏ thôi
Tân Như Nguyệt cũng cười đáp: “Tuy không phải của ta nhưng để giết ngươi thì dư dả rồi!”
“Ầm!”, cơ thể Tân Như Nguyệt chấn động, linh lực màu xám như sóng ập tới.
Không gian dao động theo sự khuếch tán của linh lực rồi dần vặn vẹo, cảm nhận được sự kiểm soát trời đất vô hạn, trên mặt Tân Như Nguyệt lộ ra tia say mê, đây là thực lực Vạn
Pháp đỉnh, chỉ cách Bất Diệt một khoảng ngắn.
Dựa vào thực lực hiện tại, nàng ta muốn giết Trần Mộc thì dễ như trở bàn tay.
“Trần Mộc, trẫm nhớ là Tân Như Nguyệt từng là vị hôn thê của ngươi?”
“Đúng là thú vị, nếu bị vị hôn thê của mình giết thì cảnh tượng đó nhất định sẽ không nhàm chán đâu!”
Đường Hạo Thiên trêu ngươi.
Trần Mộc nghe vậy thì cười khẽ, chỉ là nụ cười kia không có nhiệt độ: “Giết ta? Chỉ dựa vào... kẻ vô dụng như ả?”
“Có phải ngươi đã đánh giá quá cao ả rồi không?”
Tân Như Nguyệt chỉ là con tép trước mặt hắn thôi, có lần nào hẳn không đánh cho đối phương chạy trối chết?
Mọi người có mặt kích động, sau đó họ thấy mặt mũi Tân Như Nguyệt trở nên dữ tợn.
“Trần Mộc!”, Tân Như Nguyệt rống to, ma vân tràn lan khắp gương mặt vô cùng đáng sợ.
Nàng ta muốn nhìn thấy biểu cảm sợ hãi của Trần Mộc sau khi cảm nhận