Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

C892: Bách hoa tiên tử chê cười rồi


trước sau

Hoả tước đáp xuống, Bách Hoa Tiên Tử gõ nhẹ xuống đất, hoa cỏ trên khắp ngọn núi và cánh đồng bỗng trở nên rực rỡ.

"Các vị đến Bách Hoa Lầu, thật là vinh dự cho Bách Hoa Lầu, tiểu nữ ở đây, xin hành lễ!"

Bách Hoa Tiên Tử nhẹ nhàng dùng tay ngọc nâng nhẹ chiếc váy màu sáng, hướng về phía mọi người hơi cúi đầu, giọng nói khiến người ta có cảm giác thanh †ao nhanh chóng truyền đi.

"Bách Hoa Tiên Tử chê cười rồi, có thể được Bách Hoa Tiên Tử mời tham dự đại hội Bách Hoa là vinh hạnh lớn của chúng ta!"

"Bách Hoa Tiên Tử gần đây ngày càng xinh đẹp, không hổ là một tiên tử nổi tiếng ở Trung Thổ Thần Châu!"

Rất nhiều vị thiếu gia lần lượt đứng dậy, chắp tay chào nhau, lời nói hiền hoà như gió xuân cũng nhẹ nhàng lan tỏa.

E là có trải qua ngàn năm sau.


Ngoại hình của Bách Hoa Tiên Tử cũng không thay đổi nhiều, cũng không ai biết nàng ta đã luyện tập thần pháp gì! Với khuôn mặt hàng ngàn năm không già đi, nàng ta vẫn vững vàng chiếm vị trí hàng đầu trong danh sách hoa khôi ở Trung Thổ Thần Châu!

Cho đến bây giờ, vẻ đẹp tuyệt trần của nàng ta vẫn được rất nhiều thanh niên xuất thân từ gia đình quý tộc nhớ đến. Nếu có thể hái được bông hoa ngàn năm tuổi này, không chỉ có cảm giác chinh phục mãnh liệt, quan trọng hơn là còn mang lại lợi ích tối cao cho gia tộc ở phía saul

Bách Hoa Tiên Tử mỉm cười nhẹ nhàng, đứng giữa các anh hùng, chiếc váy màu sáng tung bay trong gió, nàng ít nói, nhưng mỗi lần nói lại tạo cho người ta một cảm giác mềm mại và nhanh nhẹn. Có thể nói nàng ta có khí chất đặc biệt, rất dễ gần gũi với mọi người và khiến mọi người có thiện cảm.

Nàng ta nhẹ nhàng, xử lý các mối quan hệ với mọi người rất dễ dàng.

Không lâu sau, khung cảnh trở nên yên bình và hài hòa, không hề có sự hỗn loạn nào cả.

Bao nhiêu năm nay, một nửa mối quan hệ của Yên Vũ Lầu là do Bách Hoa Tiên Tử kết nối mà nên. Nếu không thì nàng ta đã không trở thành tam lầu chủ của Yên Vũ Lầu, độ nổi tiếng của nàng ta vẫn rất cao cho đến tận bây giờ!

Trần Mộc lạnh lùng nhìn nữ tử được mọi người

đối xử như tiên tử, ai có thể ngờ tiên tử tuyệt sắc mà người người muốn lấy lòng trước mặt này năm đó lại bị hắn đánh đến phát khóc không ít lần!


Trong khi xử lý những mối quan hệ này, Bách Hoa Tiên Tử vô tình nhìn về phía góc tường, khi nhìn thấy bóng dáng của đám người Trần Mộc và Phương Thanh Điệp, đôi mắt đẹp của nàng ta hiện lên vẻ thích thú, nhưng rất nhanh, cảm giác thích thú này đã bị nàng ta che giấu đi.

Sau khi trò chuyện một lúc, không khí dần trở nên sôi động hơn.

Lúc này Kỷ Minh Hiên cũng đi thẳng vào vấn đề, hỏi: "Bách Hoa Tiên Tử, trò chuyện lâu như vậy, đã đến lúc lật bài của đại hội Bách Hoa lần này rồi. Cô tìm chúng tôi đến đây không phải là để nói chuyện đơn thuần chứ!”

Bách Hoa Tiên Tử khẽ mỉm cười: "Kỷ công tử không cần vội, đại hội Bách Hoa mà tiểu nữ mở ra lần này nhất định sẽ mang đến cho mọi người một vài tình báo và tin tức quan trọng, sẽ không để mọi người tốn công vô ích, đây cũng coi như một chút quà mọn để duy trình mối quan hệ tốt giữa Yên Vũ Lầu và các vị công tử đây!”

Nói xong, Bách Hoa Tiên Tử nhẹ nhàng giơ bàn tay ngọc lên.

Không lâu sau, một chiếc chiến xa được kéo vào, trên chiến xa được phủ một tấm vải đen, khiến mọi người không rõ bên trong xe có thứ gì.

"Đây chính là lễ vật mà tiểu nữ mang đến cho các vị!" Bách Hoa Tiên Tử cười nói.

Khuôn mặt xinh đẹp của Phương Thanh Điệp thay đổi, nàng nhanh chóng nhìn về phía Trần Mộc, trên khuôn mặt Trần Mộc cũng lộ ra vẻ nghiêm trọng hiếm có, chiếc chiến xa này chính là chiếc chiến xa thần bí mà họ nhìn thấy khi vừa vào. Thiên Nguyệt Thần Thành.

"Chỉ là một chiếc chiến xa nát mà thôi, đây coi là lễ vật gì?" Trong đám người có người không vui nói.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện