€ó lẽ cảm nhận được những nhân vật lớn này đến gần, đám quái vật đang buồn ngủ đều tỉnh dậy, mở mắt ra, đồng tử đỏ tươi ẩn chứa sự tàn ác và hung dữ.
Những nhân vật lớn kia không xông vào chính điện trong miệng núi lửa mà ở bên ngoài.
Từ trong đám người, một người đàn ông trung niên mặc trang phục của Vũ Hóa Thần Môn bước ra, chắp tay nói: "Hôm nay ta đến đây, không có ý mạo phạm mà chỉ muốn lấy đi báu vật quý giá nhất của loài người bọn ta, hy vọng các vị sẽ nhường đường.”
Hắn ta vừa dứt lời, đám đại yêu đang canh giữ bên ngoài cũng không hề động đậy.
Từ trong miệng núi lửa vang lên một âm thanh chứa đựng uy nghiêm tối cao: "Báu vật quý giá nhất của loài người? Vớ vẩn! Nơi này chưa bao giờ là nơi ở của loài người các ngươi. Đây là nơi mà vị thánh yêu của yêu tộc chúng ta yên nghỉ, các ngươi mau cút ra ngoài!”
Người đàn ông của Vũ Hóa Thần Môn không để ý tới, tiếp tục siết chắp tay nói: “Thánh mộ này từ xa xưa đã được đồn là nơi tọa lạc của đại thánh nhân loại chúng ta, sao lại trở thành nơi yên nghỉ của thánh yêu các người? Đúng là vô căn cứt”
Miệng núi lửa rơi vào im lặng. Những nhân vật lớn kia đều trở nên nghiêm nghị.
Không lâu sau, một thiếu nữ mặc đồ màu xanh ngọc bước ra khỏi miệng núi lử. Nàng ta không có tay, chỉ có một đôi cánh vàng phía sau khế rung lên, một cơn gió mạnh quét qua, mái tóc vàng dài bay theo gió.
Nhìn thấy thiếu nữ này, tất cả các ông lớn ở Trung Thổ Thần Châu đều tỏ vẻ ngạc nhiên, không ngờ đây lại là một yêu quái có thể biến thành hình người.
Ánh mắt Trần Mộc cũng trở nên nghiêm túc, nếu như không ngoài dự đoán của hắn thì thiếu nữ này chính là chỉ huy của những hung thú kia.
Trong đôi mắt xinh đẹp của thiếu nữ có một ngọn lửa màu vàng, khí chất cao quý khiến nàng ta trở nên uy nghiêm lạ thường. Khi đôi mắt đẹp chăm chú nhìn vào nơi nào đó, không gian nhất thời dao động, tạo ra một cảm giác áp bức khó tả.
"Nhân tộc các ngươi đừng đi quá xa, nơi này trước giờ vẫn luôn là mộ của thánh yêu chúng ta, từ khi nào lại trở thành của nhân tộc các ngươi? Đừng ở đây nói bậy nữa, muốn đấu thì cứ