Phương Thanh Điệp gật đầu, sau đó nhìn về hướng thánh mộ
. Ở đó, nàng ta còn có thể phát hiện ra một làn sóng cực mạnh đang cuồng nộ dữ dội, nghĩ đến bây giờ vẫn có một dòng người mạnh mẽ đều đặn đang cố gắng vượt qua hàng rào thánh mộ.
"Bây giờ chúng ta phải làm sao?" Phương Thanh Điệp quay đầu, ngơ ngác nhìn Trần Mộc.
"Chúng ta rời đi trước đã, tạm thời kết giới ở chính điện của thánh mộ bị phá vỡ, ở lại đây nữa cũng không có ý nghĩa gì."
Trần Mộc nói.
Mặc dù lần này có rất nhiều cường giả của Trung Thổ Thần Châu đến đây, nhưng sức mạnh đáng sợ của các Thánh Hiền Giả vẫn rất kinh khủng, cho dù đã trải qua thời gian dài như vậy nhưng lớp phòng thủ của vẫn không dễ bị phá vỡ.
Phương Thanh Điệp không phản đối, trong lòng nàng ta cũng có một chút ám ảnh về nơi kì lạ đó.
Hai người nghỉ ngơi một lát trong rừng, sau đó rời khỏi thánh mộ trong đêm.
Mặc dù lần này bọn họ không tìm được thứ gì tốt trong thánh mộ, nhưng ít nhất họ cũng có được một ít thông tin.
Trong tương lai gần, Trung Thổ Thần Châu sẽ dấy lên một cuộc chấn động lớn.
Đến lúc đó, những cường giả tụ tập tới đây sẽ là những nhân vật ở cấp độ khác, kết giới văn tự ở thánh mộ cũng có thể được mở ra.
Trong vùng núi hoang tàn rộng lớn, tất cả yêu thú gần như đã trốn thoát, chỉ có một số ít trốn trong hang động không dám ra ngoài. Bây giờ, việc hái linh dược trong núi sẽ dễ dàng hơn nhiều so với trước đây. Hai người nhân cơ hội này, hái một số linh dược quý hiếm trên đường đi.
Mãi đến hai ngày sau, Trần Mộc và Phương Thanh Điệp mới bước ra khỏi thánh mộ.
Tuy nhiên, họ không quay lại Thiên Nguyệt Thần Thành mà lựa chọn ở †ại một thị trấn nhỏ cách thánh mộ không xa.
Lúc này đã là ban ngày, mặt trời chiếu rọi, thời một lúc, hai người đi vào một quán ăn nhỏ.
Bởi vì tất cả yêu thú trong thánh mộ đều đã trốn thoát nên Trần Mộc không thể làm thịt nướng được, hai người đã đói bụng mấy ngày rồi.
"Ông chủ, có cái gì ăn thì mang hết lên đây."
Trần