"Công chúa, đi xe ngựa tương đối chậm nhưng Bạch công tử hiện tại khá yếu, không thể cưỡi ngựa. Chỉ có thể chịu khó ngồi xe" - Tang Du thấy Bạch công tử đã đã ngủ mê man, không khỏi lo lắng.
"Tang Du, chúng ta trước đến Lang Tà đi, Giới công tử không phải nói hắn rất nhanh sẽ đuổi theo chúng ta, sẽ có cách cứu tam ca"
"Được, thỉnh công chúa ngồi xuống, thủ hạ đi phía trước đánh xe."
Văn Khương đưa ra tay nhỏ sờ lên trán Tam ca, phát hiện nhiệt độ nóng đến dọa người. Từ sau khi nôn ra máu tối hôm qua vẫn hôn mê không tỉnh, quả thực làm nàng có chút lo lắng. Tuy Giới Tử Thôi nói hắn có cách chữa trị nhưng giờ vẫn chưa thấy đến chỉ sợ Bạch công tử không trụ nổi. Nàng thực sự sốt ruột, trong ký ức Tam ca không có yếu như vậy, đều vì nàng, bảo vệ nàng mà hắn mới...Hic!!
"Tại sao lại khóc" - cái mũi vừa có chút ê ẩm nàng chỉ nghe thấy thanh âm khàn khàn của Bạch công tử:
"Ca, huynh cảm thấy thế nào, có thấy chổ nào không thoải mái?"
"Đồ ngốc"
Hoàn hảo xe ngựa kịch liệt bị xốc nảy một cái, Văn Khương vốn là cúi đầu nhìn hắn, kết quả bị mất đà ngã vào lòng hắn.
"Công chúa, không có sao chứ?" Tang Du lớn tiếng hỏi đến.
"Không có việc gì."
"Ca, muội vừa rồi không có đụng trúng huynh ấy chứ?"
Bạch công tử trúng độc cực kỳ khó chịu nhưng giờ phút này lại cứng nhắc, hung hăng chế trụ tay nàng:
" Văn Khương, Thủ cung sa của muội đâu?" - Văn Khương nói hừ đến nghĩ lui về sau,
"Ca, huynh nhìn lầm rồi."
"Văn Khương" - hắn ấn trụ khí huyết cuồn cuộn trong lồng ngực, cưỡng chế nộ khí.
"Ca, " - Nước mắt nàng chực trào, cảm giác tê dại cùng áy náy thống khổ.
"Là ai?"
Hắn không khỏi gia tăng lực độ, giận dỗi tại trong mắt Bạch công tử ngưng tụ, ánh mắt của hắn thiêu đốt nhìn nàng, dường như không tin nàng như vậy mà đã thất thân.
"Xin lỗi." Nàng lã chã rơi lệ, mang theo thống khổ cùng bất an.
"Văn Khương, " hắn tâm khẩu mơ hồ hiện ra đau;
"Muội cùng Tuyên Khương tỷ tỷ không giống nhau, Muội đâu phải là người thiếu tự trọng?!"
"Tuyên Khương tỷ tỷ làm sao?" Nàng đột ngột ngẩng đầu nhìn hắn, dường như là nghe được tin tức bất thường.
"Những chuyện kia muội không cần biết." Hắn bỏ xuống tay nàng, chống trên cửa sổ xe ngồi dậy.
"Phụ vương thường nói Tuyên Khương hoàng tỷ rất tốt, bảo muội phải học tập tỷ ấy nhiều hơn,,chẳng lẽ người lừa muội?"
"Văn Khương, muội là công chúa Tề Quốc chúng ta, nếu như muội cũng như Tuyên Khương,phụ vương sẽ rất tuyệt vọng"
"Tuyên Khương tỷ tỷ rốt cuộc làm sao?"
Hắn nhìn chằm chằm nàng, gương mặt xinh đẹp, môi hồng da trắng đúng là tuyệt thế giai nhân khuynh quốc khuynh thành.
"Hôn sự của muội, chính vì chuyện của Tuyên Khương truyền đến phũ Trịnh quốc Thế tử mới bị từ chối"
"Dù sao muội cũng không ưa thích hắn." - Văn Khương cong lên miệng nhỏ, lộ ra vẻ không cần.
"Vậy muội ưa thích ai? Muội không thể tùy hứng cùng người khác quan hệ bất minh?"
Bạch công tử thanh sắc câu lệ, đối tiểu muội này, hắn đại khái là quá mức phóng túng.
"Không phải lỗi của muội." - Văn