☆, Chương 14. Lại thấy không gian
Tuy nói đây là tòa nhà cao nhất thôn, nhưng thực ra nó chỉ có 5 tầng, tầng một là nơi chuyên cho người khác thuê làm nơi triển lãm, tầng hai là phòng cho tiệc đứng, tầng ba là nơi bán quần áo, tầng bốn là phòng tập thể thao, tầng 5 thì đang được trang hoàng.
Diệp Cẩn nhìn bảng hướng dẫn, cầm súng lên lầu.
Diệp Thu nhìn trái phải, thấy tầng 1 không có người, cười hắc hắc, đi về khu triển lãm.
Đại bộ phận được trưng bày ở khu triển lãm là ngọc Phỉ Thúy, Diệp Thu vội vàng quét vài lần, chọn cái nào thấy thuận mắt thì lấy thu vào không gian.
Các loại vòng tay Phỉ Thúy, nhẫn Mặc Ngọc, khóa bình an, thậm chí còn có hơn mười con dấu, ngày xưa có thể làm người ta dành giật, thì bây giờ lại trở nên vô dụng.
Nhưng nghĩ về sau mọi người cũng phải kết hôn, Diệp Thu cũng thu không ít, có còn hơn không!
"Ơ?" Diệp Thu kinh ngạc cúi đầu nhìn nhìn, chiếc nhẫn Mặc Ngọc kia vẫn nằm trong tủ kính.
Nhìn lại lần nữa, Diệp Thu không tin đưa tay ra lần nữa, dùng ý niệm thu vào không gian.
"Hả?!" Thử lại lần nữa, Diệp Thu nhíu mày, lấy chiếc nhẫn kia ra nhìn.
"Sao lại không thể thu vào?" Nghĩ nghĩ, Diệp Thu thả tinh thần lực ra, "nhìn" chiếc nhẫn trong lòng bàn tay.
"Không gian?!" Bị tinh thần lực của Diệp Thu quét qua, bên trong ngọc giới bị nhìn không sót gì.
Hóa ra bên trong chiếc nhẫn này cũng có không gian, có 100 mét vuông, tuy rằng kém không gian của Diệp Thu nhưng cũng là đồ tốt!
Tràn đầy vui sướng kích động, Diệp Thu nghĩ nghĩ, thả tinh thần lực ra quét toàn bộ khu triển lãm.
Quét mắt nhiều lần, lại tìm được một cái ngọc không gian có hình chiếc hồ lô, toàn thân xanh biếc, thủy quang thông suốt, bên trong không gian không lớn, chỉ có 5 mét vuông, nhưng ở trong mạt thế, tác dụng của nó là rất lớn.
Sắc mặt Diệp Thu có chút cổ quái đi tới phía sau tủ kính, ngọc thạch kia cũng không phải hàng triển lãm mà là được mang trên người của một nữ nhân.
Nữ nhân kia hiện tại đã biến thành tang thi, không biết bị súng của ai bạo đầu, vô tri vô giác nằm ở phía sau tủ kính.
Tháo ngọc xuống, hai tay Diệp Thu tạo thành chữ thập vái nàng một cái, nội tâm có chút cảm khái.
Ở tận thế, cho dù có không gian trữ vật cũng không thể cam đoan ngươi an toàn, hiện thực không phải tiểu thuyết, không có ai là nhân vật chính cả.
Tinh thần phấn chấn chạy lên lầu, bọn họ đã thanh trừ tang thi, Vương thẩm nấu cơm tại phòng bếp ở lầu hai, Vương thúc thì phụ nàng.
Nhìn ở cửa phòng bếp, Diệp Thu nói: "Vương thúc, thấy anh tôi đâu không?"
Vương thúc đưa Vương thẩm một ly nước, nói: "Thiếu gia ở trên lầu".
Gật gật đầu, Diệp Thu xoay người đi lên lầu..
"Anh!"
Vừa lên lầu, Diệp Thu liền nhìn thấy Diệp Cẩn chắp tay sau lưng đứng ở ngoài gian hàng bán đồ thể thao, Diệp Đông Diệp Tây thì đi quanh một khu bán áo lông.
Kích động lôi kéo tay Diệp Cẩn, Diệp Thu đem nhẫn cùng ngọc đưa cho hắn.
"Làm sao vậy?" Diệp Cẩn có chút nghi hoặc, kích động như vậy làm gì?
Diệp Thu đắc ý cong khóe miệng, mí mắt cong cong, "Anh đoán đi! Là đồ tốt a!"
Diệp Cẩn hơi hơi chọn mi, nhìn biểu tình của Diệp Thu như hiến vật quý, tinh tế đánh giá hai hối ngọc trong tay Diệp Thu.
Có thể làm đệ đệ của mình kích động nói thứ tốt...
Chẳng lẽ...
Chợt bừng tỉnh, Diệp Cẩn nói: "Không gian?"
Dương dương đắc ý gật đầu, Diệp Thu nói: "Trữ vật không gian! Anh nhìn xem!"
Diệp Cẩn nghe vậy cũng không khỏi có chút kinh ngạc kích động, dùng tinh thần lực thăm dò cái nhẫn kia, quả nhiên nhìn thấy một cái không gian lớn, bên trong rỗng tuếch, tuy rằng kém không gian của Diệp Thu nhưng cũng rất thần kỳ!
Lại nhìn ngọc thạch, Diệp Cẩn cúi đầu nghĩ nghĩ, nói: "Đem chuyện này nói cho bọn họ".
Diệp Thu nhíu mày, cậu vốn tính tặng hai cái không gian này cho Diệp Cẩn, hắn xử trí như thế nào thì cậu cũng không có ý kiến gì, nhưng mà...
Kéo tay Diệp Cẩn, thuận tay đem nhẫn Mặc Ngọc đeo vào ngón tay của Diệp Cẩn, lúc này mới vừa lòng gật đầu.
Diệp Thu thấy hắn không có cự tuyệt, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, mặc dù có không gian, cũng sẽ cố gắng bảo vệ Diệp Cẩn, nhưng cũng sẽ có lúc ngoài ý muốn, Diệp Cẩn có không gian, về sau cũng sẽ nhiều hơn một tầng đảm bảo, cậu cũng thể yên tâm một chút.
Đương nhiên, cậu tự hứa nhất định sẽ không để Diệp Cẩn rơi vào hiểm cảnh.
Diệp Đông Diệp Tây thay quần áo đã đi tới, mấy người cùng nhau đi xuống lầu.
Vương thẩm đang hầm xương sườn, trong nồi còn có khoai tây tìm được ở ngăn tủ, mùi thơm xộc lên mũi.
Vương thúc vui tươi hớn hở rửa củ cải, này cũng tìm được ở phòng bếp, tuy rằng không được tươi, nhưng với tình cảnh hiện tại thì đã tốt lắm rồi.
Múc hai tô xương sườn hầm khoai tây, thịt khô xào cải, cơm trắng thơm ngào ngạt, Vương thẩm đem đồ ăn đặt trên bàn, mấy người vây quanh bàn, nghe mùi, thiếu chút nữa chảy nước miếng.
Đợi Diệp Cẩn gắp đũa đầu tiên, mấy người khác cũng động thủ, gió cuốn mây tan ăn xong, Diệp Tây lại ăn thêm một bát lớn.
Ăn uống no đủ, Diệp Cẩn một lần nữa tìm nơi ngồi xuống, mấy người còn lại ngồi ở xung quanh hắn.
Quét một vòng, Diệp Cẩn lấy ngọc hồ lô từ trong túi ra, nói: "Mọi người nhìn xem".
Mấy người Diệp Đông không biết chuyện gì tiếp nhận ngọc hồ lô, truyền nhau nhìn, cũng không có phát hiện cái gì.
Khi ngọc hồ lô được đưa tới tay Diệp Thu, cậu cười đứng lên, tay trái lấy ngọc hồ lô, tay phải vịn lưng ghế tựa, đem nó thu vào không gian hồ lô.
Mấy người nhìn ghế tựa bỗng nhiên biến mất, hai mắt trừng lớn.
Diệp Tây sờ sờ đầu, "Nhị thiếu gia, đây là ảo thuật?"
Diệp Thu cười cười, đem ngọc hồ lô đưa cho hắn, "Nhìn kĩ!"
Diệp Cẩn nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của cậu, cũng không ngăn cản cậu khoe khoang.
Diệp Tây tiếp nhận ngọc hồ lô, trợn hai mắt nhìn nó.
Bỗng nhiên, hắn há to miệng, "Này...Đây là không gian?!"
"Không gian?" Diệp Đông có chút nghi hoặc.
"Đúng vậy!" Diệp Tây thấy Diệp Đông không hiểu, nháy mắt đắc ý, "Không gian trong tiểu thuyết a! Chính là nơi có thể chứa đồ vật, có cái này đồng nghĩa với việc có thể mang theo nhiều đồ vật bên cạnh, giống như là... Để tôi nghĩ lại a!" Diệp Tây vỗ đùi thật mạnh, "Đúng rồi! Tựa như vali tàng hình!"
"Nhưng mà...Này không phải chỉ trong tiểu thuyết mới có sao?"
Nghe Diệp Tây giải thích, Diệp Đông nháy mắt nhãn tình sáng lên, "Vậy không phải là có thể thu vật tư sao?"
"Đúng vậy!" Diệp Thu nói, "Không gian này có thể thu không ít đồ vật!"
Diệp Tây nhìn đi nhìn lại bảo bối một chút, bên trong chỉ có một cái ghế, nhưng hắn vẫn thấy vô cùng hiếm lạ.
Diệp Đông thân thủ lấy lại, cố gắng "nhìn nhìn", quả nhiên nhìn thấy một không gian.
Đem ngọc hồ lô đưa cho Vương thúc Vương thẩm cũng mang vẻ mặt tò mò như vậy, Diệp Đông kích động mở miệng, "Cứ như vậy, chúng ta liền có một cái kho hàng di động nha! Bên trong có thể chứa không ít thức ăn!"
"Ừm.", Diệp Cẩn phi thường bình tĩnh, "Ngọc hồ lô này về sau sẽ giao cho Vương thẩm."
"Này sao được! Thiếu gia, chuyện này tuyệt đối không được! Cậu cầm cái này mới đúng!"
Diệp Đông Diệp Tây cũng có chút tán thành, dựa theo suy nghĩ của bọn họ, bảo bối như vậy phải là thiếu gia cầm mới đúng.
Diệp Cẩn gần như cong môi, lấy nhẫn ở ngón giữa tay trái xuống, ý bảo bọn họ nhìn xem.
Đám người Diệp Đông không thể tin được tiếp nhận nhẫn tinh tế đánh giá, phát hiện bên trong là một cái không gian lớn hơn nữa, đều càng thêm hung phấn! Dù sao, vận khí cùng năng lực của Diệp Cẩn càng tốt thì tương lai của bọn càng có hi vọng!
Diệp Thu âm thầm đánh giá, xác định trong mắt bọn họ thật sự không có chút tham lam, lúc này mới âm thầm buông tâm, bọn họ là người một nhà, nếu chỉ vì một cái không gian mà chia rẽ thì thật sự đáng tiếc!
"Vậy nhị thiếu thì sao!" Vương thẩm có chút sốt ruột, nàng là thật tâm đem hai vị thiếu gia thành con mình, có thứ tốt thì tự nhiên nghĩ đến bọn họ.
Diệp Thu có chút cảm động, cười mở miệng nói: "Có anh hai ở đây! Anh sẽ không để tôi chịu ủy khuất, phải không anh?"
Diệp Cẩn nhu nhu tóc cậu, thản nhiên nói: "Ừm."
"Vương thẩm, thẩm hãy nhận lấy đi, về sau làm nhiều chút đồ ăn ngon dự trữ cho tôi a! Cũng không thể bị Diệp Tây phát hiện!"
Diệp Tây có chút lúng túng sờ sờ mũi, nói: "Lần đó tôi không phải vừa lúc đói bụng sao..."
"Ha ha! Đáng đời! Cho cậu ăn
vụng!" Diệp Đông cười ha ha.
Mọi người cũng bị Diệp Tây chọc cười.
Cuối cùng ngọc hồ lô cho Vương thẩm, nàng nấu cơm cho mọi người, có không gian cũng tiện hơn chút, xoong nồi chén bát các loại gia vị cùng nguyên liệu nấu ăn cũng dễ lấy hơn, không cần phải chạy đi chạy lại.
Diệp Đông Diệp Tây tuy rằng có chút tò mò với hồ lô không gian, nhưng đây là đồ của thiếu gia, hắn cho Vương thẩm, về sau thì là đồ của Vương thẩm, hơn nữa chuyện này cũng có thể làm cho về sau họ ăn được tốt hơn, bọn họ vốn cũng không phải người không hiểu chuyện, đều có thể tiếp nhận.
Đương nhiên, hiện tại chuyện khiến bọn họ hưng phấn nhất là, có thể mang quần áo hữu dụng ở lầu ba đi, vốn dĩ bọn họ còn tiếc nuối, bởi vì trong xe đã đầy hết rồi, còn tưởng rằng số quần áo này phải bỏ phí a!
Hiện tại có không gian, hai người tinh thần phấn chấn chạy lên lầu, nhanh chóng quét quần áo để ý.
Bởi vì có quan hệ với mùa nên đa số trang phục của cửa hàng đều dành cho mùa hè, chỉ còn duy nhất một cửa hàng chuyên bán áo lông.
Thu thập các loại áo lông, còn đóng gói các loại áo quần da, ngay cả mấy đôi giày trên chân ma nơ canh cũng không buông tha, hết thảy dùng vải bạt đóng gói, để Diệp Cẩn thu vào không gian,
Diệp Thu cũng đóng gói rất nhiều áo cotton, dưới ánh mắt nghi hoặc của Diệp Đông Diệp Tây mở miệng nói: "Quần áo cotton thông khí, thật sự không được còn có thể băng bó miệng vết thương".
Diệp Đông gật đầu, hai người chạy tới lầu hai, tìm kiếm thức ăn còn lại.
Ở phòng bếp cùng kho hàng tìm được mấy túi gạo, muối, bột ngọt, xì dầu, dấm chua, còn cá, tôm, thịt bởi vì không có điện nên đều có mùi, rau dưa hoa quả cũng đều héo rũ.
Mấy người thay nhau tìm kiếm, lại tìm ra mười mấy trái dưa hấu, này đại khái là nhà ăn dùng để làm đồ ngọt, còn tìm thấy một gói chanh to, mấy người cũng không có ghét bỏ, đem những gì có thể ăn thu vào không gian của Vương thẩm.
Diệp Cẩn cũng thu một giỏ khoai tây cùng vài trái dưa hấu, còn thu một túi bột ngô, dù sao trong không gian không để thức ăn thì rất khó coi.
☆, Chương 15. Xông vào xưởng thuốc
Diệp Thu lấy bản đồ ra, đặt ở trên bàn, nhìn nhìn, nói: "Xưởng thuốc cách nơi này cũng khá gần."
Diệp Cẩn gật đầu, "Chúng ta chủ yếu là đến kho hàng, nơi đó ít người, tang thi hẳn là cũng không nhiều."
Nhìn Diệp Đông Diệp Tây, Diệp Cẩn lại nói: "Tôi cùng Diệp Thu đi xưởng thuốc, các cậu đi thu thập vật tư, phố đối diện có vài cửa hàng, chú ý an toàn."
Diệp Đông Diệp Tây quá sợ hãi, "Thiếu gia, chúng ta cùng đi!" Xưởng thuốc tuy rằng không xa, nhưng ai biết tình huống bên trong là gì? Hơn nữa còn mang theo nhị thiếu gia... Cũng không phải bọn họ không tin nhị thiếu, thật sự là cảm thấy vũ lực của mình tốt hơn, đến lúc đó cho dù có cái gì ngoài ý muốn, cũng có thể liều mạng cứu thiếu gia.
Diệp Cẩn lạnh nhạt không nói, Diệp Thu cười cười, mặc áo lông vào, choàng khăn quàng cổ, đeo găng tay cùng mũ giáp, toàn thân che kín kẽ.
"Mười phút sau xuất phát." Diệp Cẩn đứng lên, cũng bắt đầu sửa sang lại trang phục...
Diệp Đông Diệp Tây biết Diệp Cẩn không định đổi ý, đành phải lo lắng liếc nhau, cùng kiểm tra vũ khí cùng trang bị của mình một phen, lại theo Vương thẩm lấy ngọc hồ lô, đến lúc đó tìm được vật tư có thể trực tiếp bỏ vào, miễn cho vướng bận còn lấy không được bao nhiêu.
Vương thúc Vương thẩm ở lại, ở bên cửa sổ dùng súng giúp bọn họ mở đường.
Mấy phút sau, tất cả mọi người đều chuẩn bị xong xuôi, Vương thúc Vương thẩm cũng bắt đầu nổ súng bắn chết tang thi qua lại xung quanh tòa nhà. Súng trang bị ống giảm thanh, khi nổ súng không ngừng phát ra âm thanh "oành".
Mây người Diệp Thu cầm đao, nhanh chóng giải quyết được tang thi, chui vào trong xe.
Xe lao nhanh, Diệp Thu nhìn phía trước, nói: "Phía trước quẹo trái."
"Ừm.", Diệp Cẩn nhìn không chớp mắt, Hummer lao đi vững chắc.
Ước chùng qua hơn mười phút, Diệp Thu mói nhìn thấy cửa của xưởng chế thuốc bảng kim loại với dòng chữ "Xưởng chế thuốc XX" , dưới ánh mặt trời hết sức chói mắt.
Cửa kéo của xưởng chế thuốc chạy bằng điện đóng thật chặt, Diệp Cẩn cùng Diệp Thu liếc nhau, đem Hummer để ở ngoài cửa lớn, đi vào trong xưởng.
Đây là xưởng chế thuốc tương đối có quy mô, Diệp Thu chạy đến phòng bảo vệ bên cạnh, nhíu mày.
Diệp Cẩn đánh giá bốn phía, đi đến bên người Diệp Thu.
"Làm sao vậy?"
"Có chút không thích hợp!" Diệp Thu nắm chặt đao trong tay, buông tinh thần lực ra.
"Trong xưởng chế thuốc có người sống sót!" Diệp Thu kinh ngạc mở to hai mắt.
.
Diệp Cẩn đi vào phòng bảo vệ, bảo vệ bị biến thành tang thi bị chém chết ở trong, hắn né qua thi thể của tang thi, nhìn bản đồ của xưởng bên trong phòng bảo vệ.
Diệp Thu cũng đi lên nhìn nhìn, nói: "May mắn là kho hàng cùng nơi người sống sót đi không cùng phương hướng."
"Người sống sót nhiều không?"
Lắc lắc đầu, "Không tính nhiều lắm, mấy chục người."
"Không cần kinh động bọn họ, chúng ta đi kho hàng."
"Vâng!"
Hai người nhanh chóng chạy đến chỗ kho hàng, bởi vì xe ra vào thường xuyên, khoảng cách của kho hàng cùng cửa lớn cũng không xa, hai người được nước giếng cải tạo thân thể nên chạy rất nhanh, hai ba phút sau liền thấy được kho hàng.
Có lẽ vì tang thi phụ cận bị nhóm người sống sót dọn sạch, dọc theo đường đi hai người gặp tang thi cũng không nhiều, mấy đao thì có thể giải quyết.
Cửa kho hàng đã bị người khác mở ra, Diệp Thu nhíu mày, có chút lo lắng.
Cậu không lo lắng bên trong không còn thuốc, dù sao nó cũng ăn không được, người khác có lấy đi cũng không lấy bao nhiêu, chỉ là cậu nhìn kho hàng tối om, cảm giác có chú bất an.
Kho thuốc bình thường không có cửa sổ, bình thường thì không cảm thấy được gì, nhưng hiện tại không có điện nên không thể nhìn rõ toàn bộ kho hàng, cho dù thị lực hai người Diệp Thu vào ban đêm rất tốt.
Lấy hai cái đèn pin cường lực từ trong không gian ra, ánh sáng màu trắng chiếu về phía trước.
Kho hàng rất lớn, chia làm vài khu, bên trong bày các kệ hàng cao, trên kệ hàng đều
Truyện convert hay :
Hỗn Độn Kiếm Thần