“Cốt Tử, hôm nay là ngày thứ mười ba ta theo đuổi ngươi rồi. Ngươi đã thấy lòng thành của ta chưa? Chịu làm phò mã của Xuyên quốc chưa?”
Không chỉ có vị thái tử đại danh đỉnh đỉnh của Đông quốc bị kẻ lạ mặt nọ thu phục một cách triệt để mà vị công chúa bá đạo, ngang tàng và thuộc hàng cường giả của Xuyên quốc lại phải lòng nam tử này? Những vị khách lạ xung quanh đều sững sốt. Tên này, rốt cuộc hắn là ai?
Đông Phương Viêm vừa nhìn thấy Đới Quân Ninh đã nhíu mày không phục ra mặt. Hắn tiến sáp lại, kéo lấy một cánh tay của Cốt Tử, trừng mắt nói: “Công chúa, thỉnh tự trọng. Ngươi là đến Đông quốc này cầu thành thân cùng ta, không phải là hắn. Ngươi muốn Xuyên quốc và Đông quốc bất hòa, dẫn đến đại nạn chiến tranh sao?
Đới Quân Ninh cũng không vừa, nói: “Ha! Chiến tranh hay không thì ta không quản. Ta chỉ biết Cốt Tử chàng chính là phò mã của Xuyên quốc ta, là phu quân của Đới Quân Ninh ta sau này. Thái tử điện hạ, ngươi là muốn tranh người với bổn công chúa sao?”
Diệp Lạc Hy khóe miệng giật hai cái. Nàng không biết hai cái tiểu hậu bối này tranh giành là giành cái gì, nàng chỉ cảm thấy bản thân đang trở thành sợi dây để hai người chơi trò kéo co a. Nàng còn định lên tiếng để dẹp loạn thì Chung Hương đã xuất hiện ở phía đối diện Đông Phương Viêm, ôm lấy cánh tay còn lại của nàng, nói: “Hai vị đại nhân, hôm nay Cốt công tử là muốn dẫn huynh muội chúng ta ra ngoài thực chiến. Phiền hai người đừng cản trở nhã hứng của hắn.” Chung Hương vừa nhìn thấy Đới Quân Ninh liền nhíu mày khó chịu rồi.
Bình thường Cốt Tử thường chú ý đến đại ca và thái tử hơn, khiến Chung Hương nàng đã khó đối phó, bây giờ được hắn mang nàng ra ngoài, để nàng có thể chứng minh thực lực của bản thân thời gian qua, cho hắn ấn tượng tốt. Thật không ngờ lại bị Đới Quân Ninh chặn đường. Nàng ta dù sao cũng là cường giả cảnh giới Linh Vương, còn Chung Hương nàng suốt nửa tháng qua vẫn chỉ dừng lại ở cảnh giới học đồ sư cấp sáu.
A Viên bất giác nhìn sang bên trái, phía có hai huynh đệ Chung gia.
Hầy, cảm giác bào muội nhà mình bao nhiêu năm qua, dù cho được hai vị ca ca hết mực sủng ái, yêu thương thì cũng chỉ mở lòng với tiểu muội đáng thương yểu mệnh kia, còn bản thân hai lão ca này thì luôn miệng mồm kín bưng. Ấy vậy mà suốt mấy hôm nay, cô nương này liên tục bày tỏ sự yêu thích cùng tình ý đến cho vị Cốt công tử kia, khiến bọn hắn thật sự đau lòng. Nhưng dù cho có đau lòng cũng không thể làm được gì hơn a. Cốt Tử chính là một vị cường giả cấp cao, không ai ở đây có thể phản kháng hắn.
A Viên lại nhìn sang bên phải, nơi có hai huynh muội nhà Đông Phương.
Biểu cảm kinh hoảng trên mặt hai người họ cũng đúng thôi. Bởi vì danh tiếng của Đông Phương Viêm, con người của hắn như thế nào, không phải không ai không biết. Thành ra, khi chứng kiến Đông Phương Viêm đột nhiên công khai dành người cùng nữ nhân được xem như “thê tử tương lai” của hắn thì ai nấy đều kinh ngạc lắm lắm. Đã vậy, người hắn dành còn là một nam tử mà chẳng ai biết hắn có thực lực gì.
Rốt cuộc thì để dẹp cục diện ba ánh mắt nhìn nhau đến tóe lửa trước mắt, Diệp Lạc Hy đành phải lên tiếng: “Trước hết các ngươi buông lão tử ra được chưa? Ông đây không phải cái dây cho các ngươi chơi kéo co.”
Ba người Đông Phương, Đới, Chung nghe Cốt Tử nói như vậy, cũng chỉ đành ỉu xìu, buông nàng ra.
Đới Quân Ninh khẽ đỏ mặt. Gương mặt xinh đẹp diễm lệ ấy nhìn nàng bằng cái nhìn đầy tình ý, bẽn lẽn nói: “Cốt Tử. Ta nghe nói là ngươi muốn dẫn bọn họ đi thực chiến. Có thể dẫn theo cả ta nữa được không?”
Diệp Lạc Hy còn chưa nói, Chung Hương và Đông Phương Viêm đã đồng thanh: “Ngươi đi theo bọn ta làm gì?” Khẩu âm hai người giống hệt nhau, cứ như đã luyện tập qua mấy lượt vậy.
Đới Quân Ninh nhíu mày: “Thì làm sao? Cùng là kẻ tu luyện, ta không thể chứng kiến được xem cường giả Đông quốc mạnh hay yếu, còn phải nhờ vào một người ngoài như hắn dạy dỗ các ngươi?”
Đông Phương Viêm giận rồi nha. Đông quốc không yếu. Chẳng qua theo như lời của Đại Thánh đã nói, là bọn hắn đã làm mai một đi tinh hoa tu luyện của tổ tiên, cho nên bắt buộc bọn hắn phải học lại từ đầu mà thôi. Nhưng Diệp Lạc Hy đã đưa tay ra cản Đông Phương Viêm, nói: “Cũng được thôi. Càng đông càng vui, không sao cả. Miễn là nếu công chúa có đi theo, phiền đừng kéo thêm việc cho ta.”
“Cốt công tử!” Chung Hương muốn phản đối, nhưng Diệp Lạc Hy lại tiếp lời: “Dù sao thì chỗ ta muốn đưa ngươi đi huấn luyện cũng không nằm ở Đông quốc hay Xuyên quốc. Ngươi chỉ mới là học đồ sư, không đi cùng cường giả xung quanh bảo vệ ngươi, ngươi muốn mình bị nuốt chửng sao?”
Chung Hương nghe vậy, nàng cũng tủi thân lắm. Đâu phải là do nàng không có thiên phú tu luyện đâu. Là do nàng không thể mà thôi. Diệp Lạc Hy lại nói thêm: “Độc căn của ngươi cũng gần giống như những nguyên tố căn linh khác, ráng quan sát các cường giả, cách họ chiến đấu, cách họ thi triển để học hỏi. Ngươi là một cái nha đầu, chưa từng chinh qua thực chiến, muốn bị nuốt chửng sao?”
Chung Hương lúc này mới miễn cưỡng gật đầu.
Diệp Lạc Hy quay sang Đông Phương Viêm: “Nếu như ngươi muốn, có thể dẫn người theo. Tuy nhiên, ngươi phải tự mình bảo vệ họ. Những điều ngươi đã học cùng ta trong quãng thời gian qua, ta muốn xem xem các ngươi có thể học được đến đâu.”
Nghe ngữ khí của Cốt Tử không phải đùa, Đông Phương Viêm cũng chỉ đành gật đầu nói: “Tiểu Diễm đều có thể tự mình lo toan được nên sẽ đi cùng ta. Những người khác, hẳn là tiên sinh cũng không còn thời gian dạy dỗ nữa. Cốt tiên sinh, mong người chỉ giáo.”
Sau đó, Đông Phương Viêm mới quay sang nói với Đông Phương Diễm về ý định của mình, đồng thời để Nhược Vi dẫn mọi người trở về. Nhưng trong số tất cả những người đi cùng Đông Phương Diễm và Đông Phương Nhược Vi, ai nấy đều có sự hiếu kỳ riêng với Cốt tiên sinh, cho nên đều đồng loạt không chịu ở lại mà một hai cũng muốn theo bọn họ đi cùng.
Quay sang hỏi Diệp Lạc Hy đang dặn dò A Viên để hỏi thì Diệp Lạc Hy nói: “Nếu các ngươi có thể đánh bại được A Viên nhà ta thì có thể đi được.”
Chung Nhược Đông, Chung Trương Sinh nghe
thế, nuốt nước bọt cái ực một tiếng rõ to, vẻ sợ hãi.
Ai nấy nghe Cốt Tử nói như vậy, cho rằng hắn bắt bọn họ bắt nạt trẻ con, liền khinh bỉ ra mặt. Nhưng đây là điều kiện để có thể đi cùng thái tử xem hiếu kỳ, thành ra bọn họ đều vô cùng hào hứng, còn ra vẻ với A Viên một chút, nói rằng sẽ nương tay với hắn. Mà A Viên ghét nhất là mấy kẻ thích tự cao, ỷ mình là hào môn thế gia mà khinh người, lại càng ghét người xem hắn như trẻ con mà đối đãi, nhất là cái tên họ Nhạc gì đấy lại càng khinh miệt ra mặt. A Viên chỉ vào Nhạc thiếu gia, hỏi nàng: “Ta ghét hắn lắm. Biểu ca, ta đánh hắn hết mình được không?”
Diệp Lạc Hy chỉ nói: “Chỉ được sử dụng tối đa ba căn linh. Nhớ nương tay với hắn một chút. Đánh hắn gãy xương là được rồi.”
A Viên nghe như vậy, liền ngầm hiểu đại ý biểu ca hắn nói là, A Viên có thể đánh tên đó tùy ý và thỏa thích, còn lại hậu quả cứ để Diệp Lạc Hy lo.
Thể lệ cuộc thi vô cùng đơn giản, không cầu kỳ. Chỉ cần có thể đánh trúng tiểu hài tử A Viên ba chiêu là xem như thắng cuộc. Còn để A Viên đánh bay ra khỏi sàn đấu là xem như thua.
Nghe xong thể lệ, Đông Phương Diễm, Nhạc thiếu cùng vị nhị tiểu thư Phong gia đều xem thường A Viên là trẻ con.
Thế nhưng, chỉ trải qua một buổi sáng, kết quả chung cuộc đã vô cùng rõ ràng.
Đông Phương Nhược Vi, chỉ vừa xuất ra được đúng hai chiêu liền bị A Viên thổi bay khỏi võ đài bằng phong căn.
Đông Phương Diễm có thể đủ thực lực để đánh trúng A Viên ba chiêu, nhưng trên thực tế, hắn cũng bị A Viên quần cho tơi tả.
Nhạc thiếu gia thì thảm khỏi cần bàn. Tiểu hầu tử đánh hắn mặt sưng thành đầu heo, gãy răng, còn bị tiểu tử ấy bẻ tay, siết xương, xém chút nữa là tứ chi vỡ nát.
Nhạc tiểu thư thì đỡ hơn ca ca mình đôi chút. Tuy nàng có cẩn thận, không khinh địch, nhưng cũng chỉ có thể đánh trúng A Viên một chiêu.
Phong đại tiểu thư có thể đánh trúng được A Viên ba chiêu. Thế nhưng, nàng cũng suýt chút nữa bị phế mất hai tay, bởi vì nàng vậy mà dám nắm đến cái đai lưng (thực ra là cái đuôi của A Viên quấn quanh bụng) của hắn, làm tiểu hầu tử này nhảy dựng lên mà vung côn một cái, khiến suýt cho xương cánh tay của nàng ta vỡ vụn.
Phong nhị tiểu thư, tốt xấu cũng đánh trúng được A Viên hai chiêu. Nhưng đúng là A Viên là một thạch hầu. Nó không hề nương tay cho Phong nhị tiểu thư mà đánh nàng ta thành đến cái dạng đầu heo.
Như vậy, kết quả đã thực rõ. Nhạc gia không có ai được phép đi theo Diệp Lạc Hy. Phong gia cũng chỉ có Phong đại tiểu thư có thể đi theo. Còn có Đông Phương Diễm cũng được đi theo. Vốn tưởng tất cả bị thương nặng như vậy thì không thể đi ngay. Thế nhưng, chỉ một cái phất tay nhẹ của Diệp Lạc Hy, tất cả bọn họ đều đã được trị thương nhanh chóng. Thủ pháp nhanh đến mức không ai có thể nhìn được nàng vừa làm gì.
Diệp Lạc Hy ôm lấy A Viên, khen ngợi nó rất có tiến bộ.
“Tiểu quỷ này thực sự rất đáng gờm.” Đông Phương Viêm trầm trồ, thán phục.
“Lần trước đánh với ngươi là vì biểu tỷ bảo ta nhất định không được đánh chết người. Bằng không….” A Viên còn chưa nói hết câu, Diệp Lạc Hy đã nhét cho nó một miếng điểm tâm, nói: “Trẻ con đừng có nên chỉ biết chém giết. A Viên, ngươi đã hứa với biểu ca thế nào? Lần trước đệ suýt đánh chết người ta, bị biểu tẩu phạt treo ngược người lên còn chưa chừa à?”
A Viên dẩu mỏ, vừa nhai bánh hạnh nhân hoa sữa, vừa nói: “Thì ca bảo ta nương tay, ta đã thực tâm nương tay rồi còn gì.”
Diệp Lạc Hy khóe miệng giật giật. Có lẽ sau chuyến đi chơi này, nàng không nên để tiểu tử này chỉ chăm chăm học mà nên để nó ra ngoài trải nghiệm cuộc sống nhiều hơn a. Di nương của ta ơi, rõ ràng người sinh ra bản tính thiên lương, di phụ cũng là người hiền lành, cớ sao hai người lại sinh ra bốn đứa con trai, đứa nào một chút bình thường cũng không có là thế nào a?
Đông Phương Diễm sau khi được chữa trị vết thương, hắn mới tò mò hỏi huynh trưởng: “Ca. Sao tên tiểu hài tử này mạnh như vậy, lại nhất nhất nghe lời nam tử kia? Dù cho có quan hệ biểu ca, biểu đệ thì cũng không đến mức phải cúi đầu nghe lời thế chứ?”
“Tiểu Diễm. Đệ vẫn nên là cẩn thận cái miệng một chút. Hắn không chỉ là người dạy dỗ tiểu hài tử bốn tuổi đó, mà còn là người đã luyện thành tẩy tủy đan bậc lục phẩm, đồng thời cũng đã thương vị tiền bối Đới Thiên Vân.” Đông Phương Viêm nói: “Nếu như đệ không muốn bản thân giống như Thái phó, bị tiên sinh dạy dỗ thì ngoan ngoãn im miệng cho ta. Hắn muốn dạy dỗ ngươi, dù ta có lên ngôi vị hoàng đế cũng không thể động đến hắn đâu.”
Đông Phương Diễm dù cho có hoài nghi cũng phải tin. Bởi vì hắn tin chắc với con mắt nhìn người của đại ca hắn, sẽ tuyệt đối không có chuyện nhìn nhầm người. Đó chính là lý do mà hắn luôn tôn thờ đại ca song sinh của hắn mà chưa từng sinh ra hai lòng.
Diệp Lạc Hy sau khi dặn dò bọn họ chuẩn bị những thứ cần thiết và tiễn mấy người Nhạc gia, công chúa Đông quốc cùng Phong nhị tiểu thư ra về, còn lại tổng cộng là chín người, trong đó có một vị trưởng bối, một tiểu hài tử bốn tuổi cùng bảy cái hậu bối.
“Được rồi, đi thôi.” Nàng nhìn bọn họ đã chuẩn bị hành trang đầy đủ.
Đứng trong sân lớn của Chung gia, dưới chân họ xuất hiện một vòng tròn trắng, phía trên có đầy rẫy hoa văn kỳ dị. Ai nấy đều kinh ngạc nhìn nàng, khó hiểu. Rốt cuộc là nàng muốn đưa bọn họ đi đâu?
Chỉ trong chớp mắt, cả một bán cầu sáng lớn bao bọc chín người bọn họ và biến mất.
Truyện convert hay :
Hồng Mông Thiên Đế