Vạn Tộc Chi Kiếp

Mẹ Của Ngươi Họ Gì?


trước sau

Đối với vị muội muội này, Ngô Kỳ cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ, mãi sau nàng mới mở miệng: "Nếu muốn trở nên mạnh hơn hắn vậy thì tàn nhẫn với mình một chút! Mỗi ngày tu luyện 20 giờ, đọc sách hai giờ, ăn cơm 10 phút, thời gian còn lại nghỉ ngơi, không sớm thì muộn cũng có khả năng vượt qua hắn!"

Ngô Lam muốn nói lại thôi, cuối cùng nhỏ giọng hỏi: "Tu luyện 18 giờ thì sao? Đọc sách một giờ, thời gian còn lại đi ngủ?"

"Khụ khụ..."

Gần đó, Lưu Hồng bị sặc nước trà, thấy Ngô Kỳ nhìn lại, gã cười khan nói: "Trà hơi nóng! Thật ra ta thấy muốn vượt qua Tô Vũ cũng không khó..."

Ngô Lam lập tức nhìn về phía gã, trên mặt hiện vẻ nghi ngờ.

Không khó ư?

Vậy tại sao học sinh của ngươi yếu như vậy?

Dường như Lưu Hồng đọc hiểu ý nàng, gã bó tay, cũng lười giải thích, gã chỉ đơn giản đáp: "Thiên phú của Lam Lam rất tốt, không kém hắn, cũng rất nỗ lực, như vậy là rất tốt rồi! Ngươi chỉ kém ở việc tìm sai trọng điểm."

"Cái gì?"

"Hắn tu thân thể đó là bởi vì ý chí lực của hắn không mạnh, không có cách nào khác nên đành phải khiến thân thể mạnh mẽ, để mình không kém hơn người khác! Ta nghe nói bây giờ Lam Lam ngươi cũng đang chủ tu thân thể mà trễ nải việc tu luyện ý chí lực, việc này có vẻ nhầm lẫn giương ngắn tránh dài... Có lẽ ngươi nên chủ tu ý chí lực, sớm Đằng Không, sau đó lại rèn đúc thân thể..."

Ngô Lam nhìn về phía tỷ tỷ mình, Ngô Kỳ bình tĩnh nói: "Con đường của mình, tự mình đi! Ý kiến của người khác chỉ để tham khảo mà không phải quyết định giúp ngươi, thuận lợi thì đi xa một chút, không thuận lợi thì dừng lại!"

"Tỷ!"

Ngô Lam buồn bực, lần nào tỷ tỷ cũng nói lời này, nàng cảm thấy cách tỷ tỷ giáo dục không tốt chút nào, còn không bằng Lưu Hồng!

Ngô Kỳ không để ý tới nàng nữa.

Người trưởng thành rồi, đọc sách nhiều, ngoại trừ không có kinh nghiệm xã hội, mặt khác nên hiểu đều hiểu, nàng chỉ giúp giám sát con đường tu luyện, còn lại thì sẽ không quản, Ngô Lam có thể đi bao xa thì phải xem năng lực của chính nàng.

Ngô Kỳ nhìn về phía Tô Vũ, thấy hắn thấp giọng trao đổi cùng đồng học xung quanh, trên mặt luôn mang theo nụ cười, Ngô Kỳ khẽ nhíu mày, nghiêng đầu nhìn về phía Lưu Hồng.

Giờ phút này, trên mặt Lưu Hồng cũng mang theo ý cười, đang trao đổi với nghiên cứu viên bên cạnh.

Ngô Kỳ lại nhìn về phía Tô Vũ, cảm thấy có chút quen thuộc.

Nàng lại nghiêng đầu nhìn Lưu Hồng...

Sau đó, Tô Vũ và Lưu Hồng có vẻ đều cảm nhận được ánh mắt của nàng.

...

Nơi xa.

Tô Vũ ngẩng đầu nhìn lại, thấy một nữ sinh khí khái hào hùng đang nhìn hắn, bên cạnh là Ngô Lam, hắn đại khái đoán được thân phận đối phương, nở nụ cười hàm hậu rồi dời mắt.

Cùng lúc đó, Lưu Hồng cũng quay đầu nhìn về phía Ngô Kỳ, mỉm cười xán lạn...

Ngô Kỳ cảm thấy khó hiểu!

Nàng nhìn Lưu Hồng và Tô Vũ, thấy Lưu Hồng hơi sững sờ, Ngô Kỳ bỗng nhiên chỉ về phía Tô Vũ: "Mật thám của ngươi à?"

"Hả?"

"Hay em trai ruột?"

"Cái gì?"

"Mẹ ngươi họ gì?"

Giờ thì Lưu Hồng đã hiểu!

Vẻ mặt gã biến thành màu đen, hơi nổi nóng gắt: "Hắn không liên quan gì tới ta!"

Ngươi có tin lão tử khiêu chiến ngươi không...Mà thôi, khả năng cao là đánh không lại.

Mẹ lão tử không phải họ Tô!

Ngô Kỳ không quan tâm gã nữa, nàng quan sát Tô Vũ, con mắt chớp chớp, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía muội muội mình, "Cách xa hắn một chút! Thà tiếp xúc với đám phế vật còn hơn tiếp xúc với hắn, ta sợ ngươi bị bán rồi ta không tìm về được nữa."

Ngô Lam ngây người.

Ngô Kỳ không thèm để ý, nàng chỉ vào Lưu Hồng, lại nói với muội muội mình: "Năm đó ta đánh gãy chân gã, rất nhiều người trong học phủ đều biết! Thế nhưng mọi người không biết nguyên nhân, thực ra tên này thương nghị với Vạn Tộc giáo, bán ta làm cơ sở tiến thân để dễ dàng gia nhập Vạn Tộc giáo..."

Ngô Lam càng bối rối!

Lưu Hồng biến sắc, vội vàng chắp tay xin tha, vẻ mặt xấu hổ!

Ngô Kỳ mặc kệ gã, tiếp tục nói với Ngô Lam: "Gã vào Đằng Không là nhờ thành công bán ta! Đầu tiên là bán ta, sau đó báo cho bà cô của ngươi đi cứu ta, dẫn đi vài vị cường giả Vạn Tộc giáo, rồi gã đại khai sát giới phân đà đối phương, cướp đi hàng loạt tài nguyên, cho nên tiến giai thành công, vậy nên ta vừa về liền đánh gãy chân gã!"

Ngô Lam trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía Lưu
Hồng, rồi lại nhìn tỷ tỷ mình một chút, nàng cứ bị bán như vậy à?

Ngốc thế!

Không phải ngươi rất thông minh sao?

Ngô Kỳ lạnh nhạt, bình tĩnh nói: "Năm đó gã cười quá xán lạn, quá hiền lành, ta cho rằng gã là người tốt, coi là bằng hữu, mà thời điểm gã bán ta không có chút chần chừ nào!"

Lưu Hồng xấu hổ, nhỏ giọng giải thích: "Hiểu lầm, thật sự chỉ là hiểu lầm thôi! Ngô Kỳ, nhiều năm như vậy rồi, sao ngươi vẫn không tin chứ? Hiểu lầm lớn đấy, ta thấy ngươi rơi vào bẫy liền lập tức báo cho Ngô Các lão, mạo hiểm tính mạng đi cứu ngươi, chỉ là thuận tay giải quyết một phân đà, ngươi đừng nói lung tung trước mặt trẻ nhỏ..."

Ngô Kỳ không để ý tới gã, nàng chỉ vảo Tô Vũ, nghiêm túc dặn dò: "Nhớ kỹ, cái tên kia giống hệt kẻ họ Lưu! Ta hoài nghi hắn ta là do họ Lưu cố ý xếp vào phe Bạch Phong!"

Ngô Lam giải thích: "Tỷ, đây lần đầu tiên ngươi thấy hắn, làm sao có thể?"

Ngô Kỳ im lặng. Ngươi không tin cũng được, ta tin.

Ta nhìn người rất chuẩn... Dĩ nhiên trước đây thì không chuẩn cho lắm, sau khi bị Lưu Hồng hố một lần, ta nhìn người chuẩn hơn rồi.

Bên kia, Lưu Hồng bày ra bộ mặt vô tội.

Thật là, đã nói là hiểu lầm rồi, vì sao còn không tin!

Năm đó thật sự chỉ là chuyện ngoài ý muốn, chỉ là về sau... ta phát hiện ra cơ hội thôi mà, không phải hay sao?

Bà cô của ngươi chạy đi đại khai sát giới, ngươi không có vấn đề gì nên ta mới đi nhặt chỗ tốt!

Lưu Hồng thở dài, cảm giác mình hết sức vô tội.

Ta mạo hiểm tính mạng đi báo cho bà cô nhà ngươi đi ứng cứu, ngươi không biết cảm ân thì thôi đi, vậy mà từ đó về sau coi ta là người xấu, ta ủy khuất không có chỗ kể ra đây này!

Gã nhìn về phía Tô Vũ xa xa, thở dài một tiếng, có câu người cười hợp với mặt ngoài, lần này thì hay rồi, bị nhìn thấu!

Sau đó, Lưu Hồng đứng dậy, ho nhẹ một tiếng, quát: "Các học viên giữ yên lặng!"

"Giải thi đấu thần văn, chính thức bắt đầu!"

"Rút thăm quyết đấu, từng cặp một!"

"Quy tắc chính là không có quy tắc, thả ý chí lực vào bí cảnh, hai người đối chiến, kẻ thắng làm vua! Quá trình không quan trọng, quan trọng là kết quả, phần thưởng đã được công bố, mặt khác, thắng một vòng thưởng 5 điểm công huân!"

Lưu Hồng nhìn đám học viên phía dưới, lớn tiếng nói: "Đây là lần đầu tiên tân sinh Văn Minh học phủ tập thể đối chiến! Dù là thần văn học viện hay thần đan học viện, các ngươi hãy cứ phát huy thực lực, biểu hiện ra giá trị bản thân, người chiến thắng ngoại trừ được ban thưởng ra thì sẽ có lợi ích khác nữa, tỉ như được học phủ coi trọng, được nghiên cứu viên coi trọng, có người không có lão sư, hoặc là trước đó không được coi trọng, hiện tại đây chính là cơ hội của các ngươi!"

"Đây là cơ hội để các ngươi dương danh, giả heo ăn thịt hổ hay giả vờ yếu kém đều không cần thiết! Không đấu thì thôi, mà đã ra tay thì phải quyết thắng! Học viên không có ý chí chiến thắng thì đừng tham gia trận đấu, đừng lãng phí thời gian!"

Dứt lời, gã nhìn về phía Tô Vũ, thản nhiên nói: "Tô Vũ, ngươi nói ngươi nhất định phải lấy được《 Sơn Hải Tầm U Thiếp 》, ngươi có tự tin không?"

Tô Vũ nhìn gã, nụ cười dần dần tan biến.

Giờ khắc này, học viên toàn trường dồn dập nhìn về phía Tô Vũ, không quen biết cũng bắt đầu hỏi thăm.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện