Tưởng Vân Thư nhìn biểu cảm của Bạch Đường thì cũng hiểu cậu biết hết, anh nhịn không được mà nghiêng đầu mắng tên nguyên chủ thêm một lần nữa.
Chỉ mới sống lại có một tháng mà số lần anh mắng người còn nhiều hơn cả kiếp trước.
Tưởng Vân Thư có hơi đau đầu, chỉ cần đề cập tới vấn đề tình cảm thì anh chẳng biết cách giải quyết như thế nào, thậm chí có thể nói là vụng về.
Tính tình anh trước giờ lạnh nhạt, cứ mãi bận rộn xoay quanh công việc, 29 năm qua chưa từng rung động trước ai, cũng không tiến thêm mối quan hệ thân mật với bất cứ người nào.
Ở thế giới cũ, quan hệ của anh với cha mẹ không được tốt lắm, cũng không có người yêu, người duy nhất khá thân thiết thì cũng chỉ có người bạn thân là bác sĩ Lâm.
Nếu không phải ngoài ý muốn chết đi rồi xuyên tới nơi này, có lẽ cả đời anh sẽ mãi cô đơn như thế.
Lúc trước khi có xung đột về mặt tình cảm với Bạch Đường, anh đều căng da đầu, giải quyết cũng không tốt lắm, nếu là một người có EQ cao hay là một tay tình trường lão luyện thì có lẽ Bạch Đường sẽ không phát bệnh nhiều lần như vậy.
Mà tình huống trước mắt này khiến Tưởng Vân Thư suýt chút nữa muốn ngất đi.
Cái này tựa như gà mờ mới chơi game, không thăng cấp không mua trang bị cũng không nhặt thuốc, bỏ qua đám chuột nhắt mà đánh thẳng tới Boss lớn.
Anh cảm thấy nếu cứ hứa suông ngoài miệng thì thật sự quá vô dụng, thế nhưng không thể không nói, anh gian nan nói từng chữ: "Sau này tôi sẽ không cùng với người khác...!Như vậy nữa, sẽ không ngoại tình nữa, cũng sẽ không phát sinh quan hệ với người khác."
Những lời cuối cùng chỉ có thể gom thành hai chữ: "...!Xin lỗi."
Bạch Đường rũ mắt, lập tức lắc đầu, "Không..."
Tưởng Vân Thư biết Bạch Đường không tin, anh cũng không mặt dày nói mãi, những thứ này chỉ có thể dựa vào thời gian và hành động để chứng minh, "Với lại, lúc tôi tới chỗ đám chơi bời kia thì đã giúp một omega."
Bạch Đường nãy giờ vẫn không phản ứng rõ rệt gì, thế nhưng nghe anh nói vậy thì chợt ngẩng đầu lên, con ngươi co rút kịch liệt.
Tưởng Vân Thư không biết Bạch Đường lại suy nghĩ gì, anh đành nhanh chóng giải thích, "Cậu đừng nghĩ lung tung, tôi chỉ trả hết nợ giúp omega đó, rồi trùng hợp trong công ty mới có một trợ lý kiến trúc sư từ chức, cho nên tôi đã kêu trợ lý đưa cậu ta đi nhận việc, mỗi tháng trừ 2000 tiền lương dùng để gán nợ, ngoài việc này ra thì tôi với cậu ta không có gì hết."
Nói đến đây, Tưởng Vân Thư lại cảm thấy bất lực, gần năm vạn là đã có thể bắt ép omega ở lại cái chỗ đó chịu đủ hành hạ, nếu vậy thì ở những nơi anh không biết, rốt cuộc có bao nhiêu omega sống trong địa ngục như thế, anh chẳng dám tưởng tượng ra.
Anh còn nhớ rõ ánh mắt tuyệt vọng của omega đã khiến anh chấn động không thể nhúc nhích, "Tôi có thể làm gì đây! Người không muốn nhất là tôi đây này! Không chỗ nào muốn nhận omega cả, ngay cả rửa chén quét rác cũng không đăng tin tuyển dụng omega..."
Cảm giác bất an hệt như vết mực loang trong nước, xâm chiếm cả người Bạch Đường, alpha chơi thế nào cũng được, nhưng cậu sợ Tưởng Vân Tô sẽ mang về một omega thay thế vị trí của cậu, đến lúc đó, cậu sẽ bị vứt bỏ giống như thứ rác rưởi.
Đường Đen bị hạn chế tự do phá vỡ sự im lặng trước nhất, cún con không chịu ngồi yên, nó dùng sức giãy giụa, bốn chân ngắn ngủn giãy một cái rồi nhảy xuống đất, chạy tới chủ nhân thứ hai rồi cắn lấy ống quần đùa giỡn.
Ống quần Tưởng Vân Thư bị cắn ướt một mảng, anh vừa định ngồi xuống xoa đầu Đường Đen thì nghe thấy Bạch Đường hoảng sợ hô: "Đường Đen!"
Bạch Đường thấy Tưởng Vân Thư đưa mắt nhìn sang, cậu sốt ruột thoát "tội" cho cún con, "Ngài ơi...!Đường Đen nó không cố ý cắn ướt đâu ạ, xin lỗi ngài, ngài, ngài đừng phạt nó."
"Tôi không có," Tưởng Vân Thư nói, "Tôi chỉ muốn sờ đầu nó, tôi rất thích nó mà."
Bạch Đường sợ hãi ngậm miệng lại.
Tưởng Vân Thư cũng chỉ vuốt v e cún ở trước mặt cậu rồi đứng lên, nói: "Tôi về phòng trước nhé, không có việc gì thì sẽ không đi ra, cậu đi ngủ sớm một chút đi."
Anh dừng một chút rồi bổ sung thêm: "Ngủ trên giường, vào đông rồi, ngủ dưới đất dễ bị cảm lắm."
Tưởng Vân Thư biết Bạch Đường căm hận nguyên chủ đến chết, ngay cả anh cũng hận đến nỗi không thể băm thây tên đó thành ngàn khúc chứ đừng nói tới Bạch Đường đã bị hãm sâu trong vũng bùn này, vậy nên anh cố gắng hạn chế xuất hiện trước mặt Bạch Đường ít nhất có thể.
Tưởng Vân Thư cứ đi sớm về trễ như thế, những ngày hài hòa dần trôi qua, vết thương trên tay chân Bạch Đường đã lành lại, đi đứng không còn đau nữa, Tưởng Vân Thư liền dành thời gian dẫn cậu đi kiểm tra tuyến thể.
Lúc trên xe, Tưởng Vân Thư tùy tiện tìm đề tài trong bầu không khí tĩnh lặng: "Bình thường cậu có liên lạc với giáo sư Chu không?"
Chu Triêu Vũ vẫn nhận ủy thác của anh, một tuần sẽ dành ba ngày để tư vấn tâm lý cho Bạch Đường.
"Dạ, dạ có." Bạch Đường căng thẳng nắm lấy áo khoác dài, nhỏ giọng đáp, "Em còn